Hạ Nhược Tâm cười, cô không có muốn quản, cũng không phải là quá quen, chẳng qua, bộ dạng này của anh, thật sự vô cùng giống người chồng ăn dấm, chỉ là, có khả năng sao?
“Em qua nhà vệ sinh: ” Cô xin lỗi cười một tiếng, buông tay của anh ra, đi ra ngoài, chỉ là lúc quay đầu, lại nhìn người đàn ông kia một chút, xem như ở trong rất nhiều người, anh vẫn tồn tại như thế.
Đây chính là chồng của cô, anh để cho cô thật sự kiêu ngạo, người đàn ông như vậy, có được cũng là hạnh phúc, không có được, cũng không phải bất hạnh, chỉ là không xứng và vô duyên thôi. Trên đài còn đang tiến hành, mà cô quay người, váy áo màu trắng nhẹ nhàng xoay tròn dưới chân cô, trong nháy mắt, mùi thơm mê mẩn, như trăm hoa đua nở hấp dẫn quá nhiều người
Dạng đẹp này, không phải tất cả mọi người có thể có, trong toilet, tay của cô đặt ở trên bụng của mình, không biết có phải là bởi vì lần trước bị thương, luôn luôn thấy đau, mà cô không muốn cho anh biết, chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Cô tựa ở trên bồn rửa, chờ đợi loại đau đớn kia qua, loại đau này là người đàn ông kia cho, nhưng cô vẫn không muốn hận anh, đổi thành một người khác, có lẽ cũng sẽ như này.
Cô không phải thánh mẫu, chỉ là, bời vì, quá yêu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, chỉ có một cái bóng rơi vào mặt cô.
Cô ngẩng đầu, hơi sững sờ, khóe môi lại có mỉm cười như có như không, cười rất là châm chọc, bọn họ giống như đã lâu không có gặp, mẹ của cô.
Thẩm Ý Quân đánh giá Hạ Nhược Tâm từ đầu đến chân, thật sự rất xinh đẹp, cực kỳ giống bà lúc còn trẻ, chỉ là cô càng xinh đẹp, càng sinh hoạt tốt, lòng của bà càng khó chịu, cũng càng không thể chịu đựng được.
“Bây giờ cô rất đắc ý?” Bà cười lạnh: “Không nên quên, tất cả bây giờ của cô đều đoạt từ tay Dĩ Hiên, Sở Luật yêu là Dĩ Hiên, cô cho rằng, cậu ta thật sự yêu cô sao?” Bà càng nói, càng độc, càng hung ác, hai gương mặt tương tự, không phải mẹ con, mà là kẻ thù.
Hạ Nhược Tâm không quan trọng, để tay của mình dưới nước, nước lạnh cọ rửa toàn bộ lòng bàn tay cô, cô cảm giác lòng của mình bị xé mở lần nữa, có chút ê ẩm đau.
“Mẹ, không nên hận con như vậy?” Cô chưa quay người, chỉ có tiếng thăm thẳm tràn ra.
“Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là mẹ!” Thẩm Ý Quân lập tức như là nội tâm bị bóp đau đớn, vung tay mà đi.
Bộp một tiếng, Hạ Nhược Tâm bị bà hung ác đẩy, thân thể đập vào cạnh bồn. Nhất thời trợn nhìn, vốn bụng dưới không thoải mái, lúc này càng thêm đau…
Mà đẩy xong, Thẩm Ý Quân giống như có chút sững sờ nhìn tay của mình, trầm mặc một lần nữa.
“Tôi cũng không muốn có người mẹ như bà: ” Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, tay che bụng, sau đó, quay người, giương mắt, nhìn quý phụ trước mắt: “Thế nhưng…” Cô cười trào phúng: ” Mẹ vẫn là mẹ của con, con không có quên, lúc nhỏ mẹ luôn ôm con, nói Tâm Tâm là bảo bối của mẹ, mẹ yêu Tâm Tâm nhất, mẹ luôn luôn không nỡ ăn, không nỡ mặc, sẽ đem đồ tốt nhất cho con.”
“Mẹ: ” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay của mình, trang điểm trên mặt không giấu được gương mặt tái nhợt của cô, để cho cô đau, không là người khác, mà chính là người từng hiểu rõ nhất yêu cô nhất, cũng là người mẹ cho cô sinh mệnh.