Một chiếc kim tiên tinh tế chui vào mạch máu cô, những thứ thuốc đó cũng theo vào từng giọt từng giọt.
Gia Hân Quả cũng không đi mà ngồi đó, thi thoảng tới tới lui lui đổi thuốc.
Bất chợt có tiếng leng keng leng keng từ phòng bếp vọng ra, rồi một mùi đồ ăn không tồi bay ra khiến anh suýt nữa rơi mất cằm, đàn ông như Sở Luật sao có thể vào bếp nấu cơm?
Một thân âu phục sang trọng, gương mặt lạnh lùng vô tình, hẳn trên thương trường sẽ cùng đối thủ chém giết đến khi đem đối phương bị rút gân lột da mới thôi. Hẳn anh ta nên ở những nhà hàng sang trọng dự tiệc rượu thương nhân, hoặc là một nhà đầm ấm trong nhà hàng Tây… Nhưng như thế nào cũng không có khả năng xuất hiện trong phòng bếp, ngươi có thể tưởng tượng đến một người vẫn mặc âu phục, thắt cà vạt, đi một đôi giày da Italy được làm thủ công bận rộn trong phòng bếp. Mặc kệ ai có thể tin tưởng, Gia Hân Quả trước nay đều không tin Sở Luật là người sẽ vào bếp.
Huống chi vẫn là được ăn đồ ăn do Sở Luật làm kia, quả thực chính là thụ sủng nhược kinh.
Cái này, có thể ăn không?
Có khó ăn lắm không?
Ăn vào có chết không?
Anh bê bát lên, nuốt một chút nước miếng, tuy rằng anh không kén ăn nhưng vẫn khó mà dám nuốt xuống. Anh thật vô phúc khi phải ăn món ăn do Sở Luật làm, cho dù là khó nuốt thì dường như anh chỉ có thể nuốt xuống, cho dù là có muốn nôn ra anh cũng chỉ có biện pháp là gắng nuốt lại.
Anh cẩn thận gắp một sợi mì, cuối cùng giống như chịu chết đem sợi mì đặt ở miệng mình, lại cẩn thận cắn một ít. Còn may, mùi vị không quá khó ăn, thậm chí còn khá ngon.
“Sở tiên sinh, anh nấu thật không tồi.”
Gia Hân nói chính là sự thật, sợi mì này mới ăn có chút nhạt, nhưng ăn xong lại cảm giác mùi vị thật không tồi.
“Tôi cũng chỉ nấu mì.” Sở Luật bê bát lên, kỳ thật phần lớn lần vào bếp anh cũng chỉ nấu một bát mì, mà anh cũng không nói sai, anh sẽ, cũng chỉ thật sự nấu một món mì này, món khác anh sẽ không.
Gia Hân là người thông minh, tự nhiên biết có một số chuyện có thể hỏi, có một số chuyện anh không thể hỏi, cũng không cần biết. Ăn xong anh tự động bê bát lên chuẩn bị đi rửa.
Kết quả Sở Luật vừa nhấc chân đi thì nghe được tiếng đồ rơi vỡ trong phòng bếp.
“Cậu ta giống anh lúc trước,” Sở Luật đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm. “Nhưng anh tin, chỉ cần nỗ lực, chỉ cần nguyện ý, không có chuyện gì không làm được.”
“Lúc trước anh còn làm vỡ nhiều bát đĩa hơn, vậy mà hiện tại cũng có thể nấu được một bát mì, Tiểu Vũ Điểm rất thích ăn, đáng tiếc em lại không ăn qua.”
Hạ Nhược Tâm cũng không tỉnh, cô ngủ rất sâu, làn da tái nhợt không có nhiều sức sống, đôi môi vốn hồng hào lúc này đã ảm đạm không ánh sáng. Ở Giang Nam cô sẽ trang điểm, sẽ tươi tắn hơn rất nhiều, chỉ sau khi tẩy trang mới có thể phát hiện cô lại nhợt nhạt như thế, nhưng cũng không khó coi.
Không thể không nói, trời cho cô một dung mạo không tồi, dù có gầy như da bọc xương cũng không khiến người khác cảm thấy khó coi, cô lại giống như kiểu càng gầy càng thích nhìn, mà dẫu có béo cũng sẽ không trở nên xấu xí.
Cô gầy, đôi mắt sẽ càng to thêm, cằm cũng nhọn hơn một ít, tỉ lệ khuôn mặt càng thêm tinh xảo. Thêm làn da mịn màng, tuy rằng quá trắng nhưng dẫu có nhìn gần dường như cũng không thấy bất cứ tì vết gì. Mà môi khi cô cười liền thấy rất tự nhiên, gọn gàng, trí thức, còn cả cao quý.
Còn khi cô béo lên, Sở Luật tới lúc này vẫn chưa từng thấy, bởi vì Hạ Nhược Tâm chưa bao giờ béo.
Anh vươn ngón tay nhẹ nhàng dừng trên má có chút lạnh của cô, cứ như vậy không nhúc nhích.
Lúc này, điện thoại trong túi anh phát ra âm thanh nhỏ báo có người gọi đến. Anh lấy di động, dãy số gọi đến có chút xa lạ, nhưng với anh cũng không xem như xa lạ, là Hạ Dĩ Hiên. Anh không có chút do dự ném điện thoại sang một bên.
Sau đó không lâu lại gọi tới, mà vẫn như cũ anh không muốn nghe.
Đến lần thứ ba gọi lại, trong mắt đen của anh thấy được ít nhiều sự chán ghét. Anh lấy điện thoại bấm vài cái, trực tiếp đem dãy số kia vào danh sách đen.
Sau đó không lâu điện thoại lại vang lên, là Tống Uyển gọi đến.
Không thể không nhận. Anh đưa điện thoại lên tai:
“Mẹ, mẹ có việc?”
Bên kia hồi lâu không có âm thanh.
“Mẹ,” Sở Luật lại gọi một tiếng. “Con đang rất bận, nếu không có việc thì con ngắt máy.”
“Chờ đã, anh Luật, là em…”
Sở Luật nắm chặt điện thoại trong tay, ấn đường anh nhíu lại: “Hạ Dĩ Hiên, sao cô lại có điện thoại của mẹ tôi?”
Bên kia Hạ Dĩ Hiên mở miệng ra nhưng không biết phải nói thế nào. Cô miễn cưỡng cười một chút, kết quả lại thấy mình rất ngốc, nơi này không có ai, cô cười cho ai xem.
“Anh Luật. Bởi vì anh không nhận điện thoại cho nên em mượn điện thoại của dì gọi. Em tưởng…” Cô liếm môi, cũng nuốt xuống sự không thoải mái trong lòng. “À, em tưởng… Không phải, là dì muốn em gọi cho anh hỏi một chút, chừng nào thì anh sẽ về nhà?”
Kết quả cô còn chưa nói xong bên tai liền nghe được tiếng điện thoại bị ngắt.
Cô dẫm mạnh chân xuống, răng cũng nghiến vào nhau kêu trèo trẹo. Cô gái kia đã chết, anh còn muốn như thế nào? Trước kia anh đối với cô tốt như nào, cô muốn gì liền cho cô cái đó, vậy mà hiện tại không để ý tới cô còn chưa nói, tới lời nói cũng không muốn nói với cô. Cô thật sự chán ghét như vậy sao, cô là Hạ Dĩ Hiên a.
“Thế nào?” Tống Uyển từ trong bếp đi ra: “A Luật nói như thế nào, hôm nay khi nào nó về? Dì đã nấu nhiều món ngon, đã lâu rồi nó không về nhà.”
Dạ Dĩ Hiên cười cứng đờ:
“Anh Luật nói hôm nay công ty có việc bận cho nên sẽ không về, buổi tối chúng ta cứ ăn.”
Đương nhiên cô không ngu ngốc nói với người khác là Sở Luật không thèm nghe điện thoại của cô, nói như vậy chẳng phải cô rất mất mặt sao.