Cao Dật kéo thấp mũ xuống, ôm chặt Tiểu Vũ Điểm vào trong ngực, đi đến bệnh viện, cuộc phẫu thuật kia phải tiến hành càng nhanh càng tốt. Nếu không, muộn một ngày thì Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm một ngày, nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ trong ngực, Cao Dật không nhịn được mà cong môi.
“Mẹ sinh con ra, cũng giáo dục con rất tốt, làm chú rất thích.”
Tiểu Vũ Điểm nhìn thứ đang nắm trong tay, là một góc áo của chú, lúc này mới yên tâm ngủ lại.
Trong bệnh viện, Hạ Nhược Tâm ngủ rất lâu, lúc này mới tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, búp bê của Tiểu Vũ Điểm còn vứt trên giường, còn có vở viết chữ của bé, nhưng người đâu, Tiểu Vũ Điểm chạy đi đâu rồi, ai bắt cóc Tiểu Vũ Điểm của cô đi rồi?
Bàn tay cô lạnh lẽo, hốt hoảng bất an
Vừa lúc hộ sĩ đi đến, thấy cô dậy thì mới cười nói, “Cô Hạ, cô tỉnh rồi.”
Hạ Nhược Tâm vội vàng hỏi, “Tiểu Vũ Điểm đâu, con gái tôi đâu?” Cô đang sợ hãi, sợ cực kỳ.
“Cô Hạ, cô đừng hoảng, Cao tiên sinh đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi rồi, sẽ về sớm thôi!” hộ sĩ an ủi nói. Hạ Nhược Tâm nghe xong, lúc này mới thở hắt ra.
Anh mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, như vậy cô an tâm rồi, đúng, bọn họ chỉ có vài lần gặp gỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy tin tưởng anh, vô cùng.
Cô ngồi bên giường bệnh, cầm lấy vở tập viết của con.
Bên trên là những dòng chữ non nớt.
Tiểu Vũ Điểm yêu mẹ, mẹ cũng yêu Tiểu Vũ Điểm.
Cô không khỏi bật cười, lại cảm thấy đau xót.
Đương nhiên là cô yêu con gái mình, vậy nhưng cô lại chưa bao giờ chăm sóc tốt cho con, lúc con mới chỉ được mấy tháng, cô đã mang theo đứa trẻ còn quấn tã ấy đi làm, lúc những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương, con gái cô đã biết giúp cô quần áo, giúp cô thu quần áo.
Lúc những đứa trẻ khác còn đang muốn cái này muốn cái kia, con gái cô đã biết giúp cô dành dụm tiền, cái gì cũng không cần, gặp thứ mình thích thì cũng chỉ nhìn nhiều hơn một chút thôi, bởi vì, bé biết nhà mình nghèo, mua không nổi.
Cô đã không cho con được một cuộc sống tốt, giờ lại để con bị bệnh, để con phải lớn lên trong đau đớn bệnh tật như thế.
Đứng lên, cô mở cửa, đi ra ngoài, cô nhớ Tiểu Vũ Điểm, muốn ôm con một cái, hôn một cái.
Cô có chút nôn nóng, từng người xuất hiện, hoặc đông hoặc tây, hoặc đi qua trước mặt cô, nhưng đều không phải người cô muốn tìm.
Mãi cho đến khi bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô mới chạy lên, trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều.
Càng ngày càng gần, thật sự chính là bọn họ.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đi tới, Hạ Nhược Tâm kỳ thật rất muốn khóc, Tiểu Vũ Điểm của cô từ trước đến nay đều không thích ngủ trong ngực người lạ, nhưng hiện tại, bé lại ngủ trong ngực Cao Dật mất rồi.
Cô đi lên, cúi đầu, thấy con hình như đang cười, cô rất ít khi thấy con cười, chỉ là, hiện tại, Tiểu Vũ Điểm của cô thật sự cười, còn cười rất ngọt.
“Cám ơn anh.” cô nói, Cao Dật đột nhiên cười, cười không rõ, đối với hai mẹ con họ lại không chút nào cảnh giác, giống như đã quen biết từ rất lâu rồi.
“Không cần cảm ơn, anh cũng thích Tiểu Vũ Điểm mà.” nói, anh lại ôm chặt thân hình nho nhỏ trong lòng, làm gì có ai lại không thích người bạn nhỏ đáng yêu này?
“Để em bế lại nó được không?” Hạ Nhược Tâm vươn tay ra, muốn ôm đứa bé trong ngực Cao Dật về, lông mi rung rung, nơi đó đã treo lên vài giọt trong suốt.
Đây là cảm động, hay là cái gì, cô không biết, cô chỉ biết, hiện tại cô có cảm giác như mình được sống lại. Tiểu Vũ Điểm có thể sống, mà cô cũng thế.
Cao Dật cẩn thận chuyền đứa bé về tay Hạ Nhược Tâm, không khỏi lo lắng, cô có thể chứ? Gầy như vậy, hơn nữa anh còn nhìn ra, tay trái của cô vốn chẳng còn sức lực gì, mấy năm nay đều là cái dạng này ôm đứa nhỏ này sao?
Dùng cơ thể suy nhược đến khốn cùng này…
Rốt cuộc cô là người như thế nào, bề ngoài yếu đuối như vậy, nhưng nội tâm thì sao, đối mặt với đứa con bệnh nặng gần như khó chữa, làm sao cô có thể kiên trì tới tận bây giờ?