Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ cứng họng, đứa bé này sao lại biết được. Khi bọn họ nhận nuôi đứa bé kia, lúc ấy hình như nhân viên ở cô nhi viện có nói đứa bé tên Leng Keng kai còn có một anh trai, không phải nói đã được nhân nuôi sao? Mà lúc này bọn họ hối hận nhất chính là lúc trước lại để lại bản sao chứng minh thư.
Sở Luật cầm một cái ly trên bàn, vắt chéo hai chân mình lại, hai tấn đầu bạc càng khiến cho người đàn ông này tối tăm khó hiểu.
Cửa lại mở ra, từ bên ngoài mấy người đàn ông mặt lạnh tanh bước vào.
“Cởi quần áo cô ta ra.” Sở Luật uống một ngụm nước ấm nhàn nhạt ra lệnh.
Hai người đàn ông kia nghe lệnh liền tiến lên, mội người giữ chặt Chu Sa lệ, một người đẩy Trần Lập An sang một bên.
“Các người muốn làm gì?”
Chu Sa Lệ gào thét chói tai, hai người đàn ông không chút lưu tình xé rách quần áo trên người cô, ‘xoạt’ một tiếng, lòng Chu Sa Lệ tê rần. Những người này xé quần áo của cô chính là xé tâm cô, là ruột gan cô, là mọi thứ của cô.
Xấu xí như vậy, bất kham như vậy, thân thể mình bị phơi bày trước mặt người khác, thậm chí còn có anh chồng của mình, bọn họ sao lại có thể như vậy, về sau sao cô còn có thể gặp người. Cô gào thét chói tai, giãy giụa, sợ hãi.
Trần Lập Ai hai mắt đỏ ửng, thỉnh thoảng giãy giụa nhào về phía trước ngăn cản nhưng hai tay bị người khác khóa chặt lại, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ của mình bị xé rách sạch sẽ, ngay cả nội y cũng bị lột toàn bộ. Thân thể trắng bóng kia, bởi vì đã sinh con nên bầu ngực xệ xuống một chút, bụng đã không còn mịn màng, còn có phía dưới…
Anh nhắm mắt lại tuyệt vọng gào lên một tiếng.
“Yên tâm.” Sở Luật nhàn nhạt buông cái ly trong tay xuống. “Ta đối với vợ ngươi không có hứng thú.” Với cơ thể trắng bóng của Chu Sa Lệ trước mặt anh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt lại ngừng trên người Trần Lập Bình. “Cũng lột quần áo hắn ra.” Anh vươn tay chỉ vào Trần Lập Bình.
Chuyện xấu xa như vậy Sở Luật không sợ làm, dù sao vốn dĩ anh cũng không phải người tốt đẹp gì, đắc tội với anh sẽ phải chấp nhận anh ra tay, đương nhiên đây cũng chỉ là bắt đầu.
“Cháu còn muốn xem không?” Sở Luật lại nâng cái ly lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ly.
Một màn dơ bẩn như vậy.
Trịnh An Trạch mím môi, sau đó gật đầu: “Chú, cháu muốn xem.” Nó mở to hai mắt, đem mọi thứ trước mặt nhìn vào trong mắt. Ngày hôm nay nó bắt đầu trưởng thành, Sở Luật dạy nó bài học đầu tiên chính là một màn xấu xí như vậy.
Sau đó không lâu, Trần Lập Bình cũng bị lột sạch thân thể. Một là anh vợ, một là em dâu, nghĩ đến cũng không ai có khả năng sẽ hứng thú.
“Cho bọn họ ăn.” Sở Luật nâng ly lên môi, giọng lạnh lẽo như ma quỷ.
“Ngươi cho bọn họ ăn cái gì?” Trần Lập An hét to muốn tiến lên, liền thấy có người đã bóp miệng Chu Sa Lệ, sau đó là Trần Lập Bình, hai người giống như heo đợi làm thịt hiện tại chỉ chờ người khác cân xong rồi bán đi.
Sở Luật lạnh lùng liếc Trần Lập An một cái. “Ngươi rất nhanh sẽ biết. Không phải bọn họ rất có hứng thú với nội tạng sao, hôm tay ta sẽ cho bọn họ cơ hội để bọn họ nhớ kỹ nội tạng là cái gì?”
Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ, lúc này anh chồng cùng em dâu bị những người khác nhốt ở bên ngoài, không lâu sau từ bên ngoài truyền đến âm thanh cổ quái, tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên rỉ của đàn bà.
Trần Lập An quỳ trên mặt đất, anh ôm chặt đầu mình, sau đó bò trên mặt đất tiến đến gần Sở Luật. “Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh không cần phải làm vậy, cầu xin anh buông tha cho vợ cùng anh trai tôi. Tôi cầu xin anh không cần phải dùng phương pháp này.”
Đây không phải hủy hoại bọn họ mà hủy hoại luôn cả nhà bọn họ.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, tình hình chiến đấu xem ra rất kịch liệt, đôi nam nữ kia giống như dã thú nhào vào muốn xé rách thân thể đối phương.
Sở Luật không một chút dao động, sắc mặt anh vẫn bình thường, thần sắc cũng không có nửa phần biết hóa. Anh đem nước ấm đổi thành rượu, tầm mắt cũng nhìn tới Trịnh An Trạch.
“Còn muốn xem không?”
Tay Trịnh An Trạch nắm chặt trên đầu gối. Sau đó nó gật đầu…
“Chú, cháu đã từng thấy.” Nó xoay mặt qua, nó không chỉ gặp một lần mà còn gặp rất nhiều lần, loại chuyện này là chuyện xấu xí nhất giữa nam nữ.
Sở Luật đưa ly đặt giữa môi, lại uống một ngụm, sau đó anh đứng lên đi tới trước mặt Trần Lập An, từ trên cao nhìn xuống Trần Lập An như nhìn một con chó.
“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy? Vì cái gì?”
Hai mắt Trần Lập An đã tanh hồng, tình hình đôi năm nữ bên ngoài chiến đầu ngày càng kịch liệt, âm thanh bắt đầu dồn dập, có lẽ cũng sắp tới cuối cùng.
“Ngươi hỏi ta vì cái gì?” Sở Luật vươn chân đạp lên vai Trần Lập An, sau đó dùng sức giẫm mạnh xuống. Trần Lập An nhịn không được kêu la thảm thiết, cùng với âm thanh bên ngoài cũng lên tới cao trào tạo thành âm thanh ghê tởm.
“Đó là con gái ta.” Chân anh dường như muỗn giẫm gãy bả vai Trần Lập An. “Các người mang con gái ta đi vì sao lại không đối xử tốt với bé. Bé chỉ có một quả thận mà các người còn muốn…” Sở Luật cười lạnh băng.
“Cô nhi thì làm sao, cô nhi thì không có cha mẹ sao? Các ngườ có biết trên đời này có bao nhiêu cha mẹ giống ta, còn đang đau khổ đi tìm con cái mình không? Ta tìm con gái đã hơn một năm, mọi nơi trên đất nước này đều đã đặt chân đến, nếu phẫu thuật thành công thì con gái ngươi sống còn con gái ta đã chết, ta sẽ không biết con của ta cũng không còn.”
“Cho nên…” Anh ngồi xổm thân mình xuống, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Trần Lập An. “Nghe cho rõ, nhìn cho rõ, giết các người thì quá dễ dãi cho các người rồi, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Trần Lập An nằm bẹp trên mặt đất, hai mắt mở to, trong tròng mắt cũng bắt đầu vẩn đục lên.
Lúc này có người tới nắm đầu của anh ta, kéo anh ta ra phía bên ngoài giống như kéo một con chó. Cửa mở ra, bên ngoài hai cái bóng trắng vẫn quấn lấy thân thể của nhau, đôi mắt anh ta bỗng nhiên chảy nước mắt.
Bên ngoài âm thanh vẫn còn rên rỉ, một người là anh chồng, một người là em dâu không biết xấu hổ vẫn quấn lấy nhau, còn gặm cắn thân thể đối phương, bộ vị hai người chặt chẽ tương liên làm ra những động tác dơ bẩn.
Xung quanh còn có rất nhiều camera quay lại một màn như vậy, màn này sáng ngày mai sẽ có trên TV, trên internet, thậm chí trên các báo lớn.