“Là cô làm?” Bà mở to hai mắt, bà không thể tin được. “Cô sao có thể? Cô sao lại có bản lĩnh…”
“Không có gì là không thể. Tôi đem cổ phần Sở Luật cho tôi đưa người khác, tôi khiến con trai bà từ đỉnh cao như vậy ngã xuống, tôi cũng cho các người mất đi cuộc sống thượng lưu đang có. Đừng xem thường một người phụ nữ trả thù.” Hạ Nhược Tâm chỉnh lại tóc giả trên đầu mình. Phải, là giả, thẳng tắp, cô cũng trang điểm thêm cho mình thật đẹp, lúc này cô thật sự cảm giác mình là một đóa bạch liên hoa, dù là thật hay giả cũng sẽ chọc người chán ghét.
“Hạ Nhược Tâm, cô điên rồi.” Tống Uyển lắc đầu, cũng lui về phía sau một bước: “Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi…”
“Dì à, dì không điên sao?” Hạ Nhược Tâm so với Tống Uyển cuồng loạn thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ lật đổ một công ty, như vậy đã gọi là điên sao?
“Cho nên, dì à.” Cô đi tới lại gần Tống Uyển. “Bà cứ từ từ thưởng thức quả đắng mất đi con mình, một ngày nào đó bà cũng sẽ giống tôi, sống không bằng chết, bởi vì tôi cũng đã mất con của mình.”
Đôi mắt cô cay cay, mũi cũng lên men nhưng cuối cùng vẫn không có giọt nước mắt nào chảy ra.
Cô xoay người, mở cửa phòng toilet.
“Hạ Nhược Tâm, cô không thể.”
Tống Uyển vội vàng chạy tới. “A Luật, nó vô tội, nó yêu cô, nó thật sự yêu cô…”
Yêu…
Hạ Nhược Tâm cười rất trào phúc. “Tình yêu của anh ấy tôi nhận không nổi.” Sau đó cô đi nhanh ra ngoài. Tóc giả của cô bay trong không khí tán loạn, nhưng khóe mắt cô như bị cắt vỡ, nơi đó vài giọt nước mắt chảy xuống.
Yêu, cô còn có thể yêu sao? Từ lúc cô trở về cô đã biết mình không còn có cơ hội với người đàn ông kia rồi.
Bước chân cô ngừng một chút, nhìn phòng bệnh cách đó không xa. Cách một bức tường, cách một cánh cửa nhưng với bọn họ rốt cuộc lại không cách nào đi qua hồng câu.
Trong toilet, Tống Uyển thỉnh thoảng lại hất nước lên mặt mình. Bà có chút xúc động, muốn đem mọi chuyện về Hạ Nhược Tâm nói cho A Luật, cho con trai bà, nhưng bà lại không biết phải giải thích nguyên nhân như nào.
Bà không thể đem chuyện Tiểu Vũ Điểm mất tích do mình nói ra.
Đó là một đứa trẻ, không phải là con mèo con hay chó con. Nếu A Luật biết, nếu nó thật sự biết… bà không dám đoán, cũng không dám nghĩ. Bây giờ phải làm sao, bà phải làm như thế nào…
Đến khi bà bình tĩnh lại, lúc này mới đi ra, đóng cửa toilet lại. Bên trong có một cánh cửa nhỏ mở ra, một cô gái trẻ tuổi từ bên trong đi ra, sau đó cô tới buồn rửa tay, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
A, hóa ra là như vậy.
Đột nhiên cô cười, cười rất thoái mái. Lấy hộp phấn cô sửa lại lớp trang điểm, trên mặt toát ra một suy nghĩ gì đó.
Thật tốt! Đúng vậy, thật tốt.
Cơ hội của cô đã tới.
Cô chỉnh lại chút tóc của mình, mới vừa ra tới liền nghe được có người gọi tên cô.
“Dĩ Hiên, sao cháu lại tới đây?”
Cô cười tươi với người trước mặt.
“Dì, cháu tới thăm anh Luật.”
Tống Uyển than một tiếng. “Cháu tưới thăm nó, như vậy cũng tốt. Nhưng tính tình A Luật đang không tốt lắm, cháu đừng để bụng.”
“Dì yên tâm, cháu không để ý đâu.” Cô nắm lấy tay Tống Uyển, cùng bà thân cận như hai mẹ con, chỉ là không cần quên đôi mắt đỏ của cô kia có ý gì đó nói không nên lời.
Cửa mở, Tống Uyển mang theo Hạ Dĩ Hiên vào.
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy mặt Sở Luật trên giường bệnh trong lòng khẽ nhảy dựng, cô nhẹ bước tới cẩn thận đứng bên cạnh anh.
“Anh Luật, em tới thăm anh.” Cô nắm lấy tay Sở Luật thò ra bên ngoài chăn, kết quả còn chưa chạm được vào thì một bàn tay nhỏ duỗi ra đẩy tay cô.
“Ba không thích cô.” Sở Tương bĩu môi nói.
Tống Uyển có chút xấu hổ bịt miệng Sở Tương lại, hướng Hạ Dĩ Hiên giải thích: “Dĩ Hiên, cháu đừng để bụng, trẻ con nói lung tung.”
“Cháu biết, dì Tống.” Hạ Dĩ Hiên kỳ thật cũng thấy không thoải mái, cô trừng mắt liếc Sở Tương một cái, Sở Tương vội vàng tránh phía sau Tống Uyển.
Tống Uyển cũng nhìn thấy nhưng bà không dám chỉ trích Hạ Dĩ Hiên dọa trẻ con, bà còn không quên mình có nhược điểm bị Hạ Dĩ Hiên nắm được, cho nên bà bị động. Cho dù cháu gái bị uy hiếp, cho dù không thích Hạ Dĩ Hiên thì hiện tại bà cũng không thể cùng Hạ Dĩ Hiên trở mặt được.
Hai người phụ nữ ngồi chỗ này kẻ xướng người họa, Sở Luật mở hai mắt lạnh băng không có một chút nồng ấm.
Anh đưa ngón tay trước mắt, có chút bần thần nhìn nhẫn cưới của mình. Tĩnh Đường không biết đã tìm được chưa.
Anh có chút thất vọng không lên được chút tinh thần nào, có lẽ Đỗ Tĩnh Đường sẽ cho anh một đáp án không tốt.
Cái gì Sở Thị, cái gì công ty, cái gì tổng tài đều không quan trọng bằng Hạ Nhược Tâm.
***
Cửa phòng bệnh lại bị mở ra, gần đây Hạ Dĩ Hiên bắt đầu không mời cũng vẫn tới.
“Anh Luật, em mua món cá hấp anh thích nhất.” Cô đi tới đặt hộp cơm mình mang theo lên bàn, lại mở hộp cơm lấy cá bên trong ra.
“A, thật thơm. Anh Luật, anh có muốn ăn một miếng không?” Cô giống như một đứa trẻ, ngây thơ đáng yêu, giống với lúc Sở Luật nhận sai người, lúc đó Hạ Dĩ Hiên kiêu căng nhưng cũng ngây thơ.
Khi đó tính tình của cô trong mắt Sở Luật lại là đáng yêu. Cô càng hay cáu giận Sở Luật càng thêm yêu chiều, cô tiêu tiền không biết tiết chế Sở Luật cũng cho cô một thẻ tín dụng không hạn mức, kể cả cô rất tức giận Sở Luật cũng chiều theo.
Khi đó có lẽ thật sự là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời Hạ Dĩ Hiên, có một người cha yêu thương mình, còn có một Sở Luật đối xử với cô thiên y bách thuận.
Không giống như hiện tại, cô trong mắt mọi người đều là không đúng, đều nhìn cô như quái vật. Một người đã chết bốn năm lại trở về còn không phải quái vật sao, tuy nói rằng cô lấy cớ rất tốt nhưng cũng không tránh khỏi người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, mà chỉ chỉ trỏ trỏ với cô chính là vũ nhục.
Cô bưng cá tiên lên, nỗ lực giả bộ dáng bốn năm trước của mình, chỉ là cô quên mất mọi người đã không còn như trước, cô không phải Hạ Dĩ Hiên trước kia, mà anh cũng không còn là Sở Luật trước kia.
Chuyện quan trọng nhất là, hiện tại Sở Luật căn bản đã không yêu cô.