Anh để cặp công văn của mình xuống, đáy mắt có chút mỏi mệt, bờ môi mỏng cũng nhếch lên một chút.
“Cha, mẹ, sao mọi người lại tới đây?” Anh hào phóng ngồi ở một bên, chẳng qua, ánh mắt như là vô tình hay cố ý nhìn lướt qua Hạ Nhược Tâm.
Lá gan thật lớn, biết tố cáo.
“Con không đến thăm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể tới thăm con sao? Mặc kệ cha mẹ mình, con an tâm cái gì?” Sở Giang ngẩng đầu lên, nhìn dứa con trai này, rất ưu tú, công ty dưới sự hướng dẫn của anh, càng ngày phát triển, thậm chí, ở nước ngoài đều chiếm cứ cái ghế nhất định, quá ưu tú không giả, tính khí lại quá thối.
Chỉ là, tính khí này còn không phải di truyền từ ông sao.
“Vâng, lần sau con sẽ chú ý, chờ hạng mục gần nhất của công ty xong, con sẽ về nhà.”
Anh gọi nơi đó là nhà, mà bên này giống như khách sạn anh ở tạm, thậm chí còn có gái dùng miễn phí. Mắt Hạ Nhược Tâm khẽ động một chút, trong con ngươi lóe lên một chút tự giễu.
“A Luật, chúng ta chỉ nhớ con: ” Tống Uyển nhìn con trai khẽ thở dài, mà thật ra bà muốn nói, bà không phải nhớ con trai, bà sợ anh sẽ làm ra chuyện gì, sẽ để cho mình hối hận, tính khí đứa nhỏ này quá mức mạnh mẽ, có khi quá mức cố chấp.
“Xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng: ” Chỉ lúc ở trước mặt Tống Uyển, anh mới cởi bỏ gương mặt lạnh lùng, tuy nhiên vẫn rất ít cười, chẳng qua cũng không khó nhận, đây chỉ là tính cách của anh mà thôi.
“Tốt, thời gian cũng đã muộn, cho nên, chúng ta về trước: ” Tống Uyển đứng lên, lôi kéo áo Sở Giang, mà Sở Giang vừa định trách cứ, cứ thế ngừng lạ, lúc đi tới cửa ông ngừng bước chân, đối với người làm nữa có phần ngẩn người, không vui nói, ” Sở Luật, lần sau ta đến không muốn nhìn thấy cái người phụ nữ không nhìn rõ thân phận này, để người phụ nữ của con làm việc của người giúp việc, nếu như bị người ngoài biết, mặt mũi Sở gia còn để đâu?” Lạnh lùng quét qua La Sa, giọng Sở Giang có loại chất vấn không dung. Hai cha con đều cường ngạnh, ai cũng cố chấp.
“Con đã biết, cha: ” Sở Luật chỉ đứng lên, đút tay vào trong túi quần mình, nghiêng người dựa vào một bên, lười nhác mang theo một chút buông lỏng, thế nhưng vẫn không cách nào che giấu sắc bén trên người anh.
Cửa đóng lại lần nữa, trong phòng lâm vào một loại yên tĩnh cực kỳ quỷ dị, La Sa có chút muốn nói lại thôi, cô ấy…
“Cùng tôi đi vào: ” Sở Luật rút tay từ trong túi, tùy ý cởi cúc áo trên cổ, anh không thích bị người ra lệnh, cũng không thích bị người uy hiếp, nhưng ghét nhất cũng là không có việc gì giả vô tội qua đạt được người khác đồng tình.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu xuống, theo phía sau anh, tình cờ ngẩng đầu, lông mi như là tua rua, rơi xuống một số cái bóng nhàn nhạt, có chút tối, cũng có chút nhạt.
Cửa lại bị đóng, đó là cửa tân phòng.
La Sa tay lau mồ hôi trên trán mình một chút, sắc mặt cô ta trắng bệch dựa vào tường, lần đầu tiên gặp cha con như vậy. Lúc này cô ta mới nghĩ đến một số việc, vội vàng cầm khăn lau làm việc vừa rồi Hạ Nhược Tâm làm, kỳ thật, cái này vốn là việc của cô ta.
Mà đi vào tân phòng, Sở Luật đột nhiên xoay người nắm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, ép cô vào mặt tường, lực đạo lớn thậm chí để Hạ Nhược Tâm cảm thấy có loại buồn nôn.
“Nói, cô nói với bọn họ cái gì?” Anh nhíu mắt lại, tay nắm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm càng thêm dùng sức một chút, nếu như cô thật sự nói cái gì, như vậy, không nên trách anh không khách khí.