Sở luật lại lần nữa đến gần, ngón tay nắm chặt lấy cằm của cô, ánh mắt khinh bỉ quét qua toàn bộ thân thể của cô, hắn cười lạnh lùng:
– Cô cho rằng cô là ai chứ, đến một sợi tóc cô cũng không thể so sánh được với vợ tôi, cô còn không xứng nói ra tên cô ấy.
Hắn chán ghét buông tha cho thân thể hạ nhược tâm, mặc cho cô chật vật ngã trên mặt đất:
– Mặc đồ của cô vào rồi cút khỏi đây đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Hắn đem hai tay của mình chắp lại sau lưng, tựa hồ là đang cố gắng giấu diếm điều gì.
– Đi nhanh lên, nếu không tôi nhất định sẽ giết cô, sẽ đem cô băm vằm ra ném xuống biển đấy, đến cả ngôi mộ cho cô cũng không có đâu. – Hắn cảm giác mình trong lòng đang rung động, lời nói cự tuyệt, hắn vô ý thức mà nói ra như vậy.
Hạ nhược tâm cầm quần áo từ mặt đất lên, từng cái từng cái một mặc lại lên trên người của mình, ngón tay của cô như bất lực, mãi đến khi mặc xong tất cả quần áo, cô mới đi ra ngoài, chỉ là, khi đi ra bên ngoài, không người nào thấy được, trong mắt cô là nỗi đau đớn đến tột cùng, khóe mắt cuối cùng rớt xuống những giọt nước mắt.
Nàng dùng sức lau dòng nước mắt, hạ nhược tâm, không khóc, không được khóc.
Về sau, sẽ không còn gặp lại nữa, như vậy thì tốt rồi, quá tốt rồi.
Cô đưa tay đặt ở trên lồng ngực của mình, chỉ là nơi đây vẫn hơi đau đấy, loại đau đớn này không giống như đau đớn khi cô bị hắn bóp cổ, không cách nào thở được, cô không quan tâm, tuyệt không quan tâm, cô dùng sức lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, sau đó không ngừng chạy chầm chậm về phía trước.
Mãi đến khi một cô gái đứng ở trước mặt của cô, chậm rãi mà đi tới thì cô mới dừng lại, nhìn xem cô ta từng bước một tiếp cận, tại sao những người đó lại không buông tha cho cô, không muốn cô lặng lẽ sống hay sao, cô cũng đã không muốn lại khiêu khích bọn hắn rồi.
– Cô lại tới nữa? – Lý Mạn Ni nhếch môi cười giễu cợt, nhìn quần áo hở hang như vậy, mặt mũi còn lấm lem những vệt nước mắt thế kia, chắc lại bị ngược đãi, hành hạ nữa rồi.
– Cô lại đến tìm anh ấy sao, rồi sao, bị đuổi ra ngoài rồi đấy, cô trong mắt anh ấy, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ bị bán đi mà thôi, bốn năm trước ánh ấy không êu cô, bốn năm sau cũng sẽ như vậy thôi, coi như là cô quyến rũ đi chăng nữa thì kết quả rồi cũng thế nào chứ? Vợ của anh ấy vẫn là tôi, hạ nhược tâm cô trong lòng của anh ấy, không là cái gì cả.
Cô ta nói lạnh lùng, hạ nhược tâm nhẹ liền nhếch môi của mình, nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ni không ngừng đóng mở.
– Cho tới bây giờ tôi đều cho rằng, tôi trong lòng của anh ta chẳng là cái gì, tôi biết rõ anh ấy không thương tôi, thế nhưng mà, anh ấy cũng…
Lý Mạn Ni bởi vì ghen ghét đố kị mà mặt nhăn nhó, làm cho hạ nhược tâm cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.
– Không yêu tôi, cũng không yêu cô, người mà Sở luật yêu nhất đấy chỉ có Hạ Dĩ Hiên thôi phải không.
Lý Mạn Ni nghe cô nói vậy, đột nhiên ánh mắt trở nên giận dữ, nét hiền hòa trên mặt lúc này cũng trở nêm nhắn nhó dữ tợn:
– Cô sai rồi, anh ấy yêu tôi, yêu tôi đấy, cô không biết bốn năm nay, anh ấy yêu tôi đến cỡ nào đâu, tôi muốn cái gì, anh ấy sẽ cho cái đó, như vậy mà gọi là không thương tôi, không yêu tôi sao?
– Yêu hay không yêu, cô tự mình biết. – hạ nhược tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước đi không muốn gặp lại cô ta lần nào nữa, nếu như yêu, vậy sự bất an của cô ta là cái gì, nếu như yêu,vậy sự ghen ghét xuất phát từ đâu tới đây.
Không yêu, có lẽ cũng chỉ vì chưa yêu đủ mà thôi.