Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 685: Hy vọng nho nhỏ

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi Đỗ Tĩnh Đường, mà Đỗ Tĩnh Đường giống như làm ảo thuật hô biến ra một con búp bê: “Đáng yêu không, giống búp bê đáng yêu của con này.” Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, sau đó đem búp bê đặt trong lòng của bé. Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê trong tay, hai mắt hơi mở to.

“Búp bê này rất giống búp bê của Tiểu Vũ Điểm nha.” Bé cầm búp bê lên, ngoài trừ quần áo bên ngoài không giống thì quả thực giống như đúc búp bê đáng yêu của bé. Thật xinh đẹp.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê vào lòng ngực, bé thật sự vui vẻ, mà búp bê của bé đang được Hạ Nhược Tâm cầm.

Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua búp bê trong tay mình, quả nhiên là giống nhau như đúc.

“Cái này số lượng có hạn, toàn cầu phát hành rất ít, khó có thể tìm được búp bê giống như đúc. Thật không biết cái kia từ đâu mà có?” Cao Dật nhàn nhạt nói, anh cũng đã đi tìm búp bê này, búp bê của Tiểu Vũ Điểm đã cũ nên anh muốn mua cho con một cái, nhưng anh đã tìm thật lâu vẫn luôn không tìm được, không nghĩ được Sở Luật lại tìm thấy.

Nhưng chỉ cần Tiểu Vũ Điểm có búp bê là được, anh đưa cũng tốt, mà người khác đưa cũng thế, con đều vui vẻ.

Hạ Nhược Tâm ôm búp bê của con gái vào lòng, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cô không quên búp bê này có như thế nào, là cô bán máu mới có thể mua búp bê cho con, cũng là đồ chơi duy nhất cô mua tặng con.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, sẽ không còn vất vả. Em với Tiểu Vũ Điểm đều vậy.” Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, luôn chỉ cần liếc mắt là có thể biết được tâm tư trong lòng cô.

“Vâng, em biết.” Cô thả lỏng búp bê trong tay cười với anh. Nụ cười không mang theo thương cảm, chỉ là một nụ cười rất dịu dàng. Cô biết, những đau khổ đều đã đi qua, mặc dù cô không thể quên được nhưng cũng rất chờ mong tương lai.

“Thích không?” Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, thật đáng yêu. Chỉ tưởng tượng đến sau này không thể thấy mỗi ngày anh khổ sở muốn bệnh.

“Thích.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Cảm ơn chú.” Bé ôm chặt búp bê trong lòng, lông mi thật dài thỉnh thoảng giãn ra, đôi môi nho nhỏ cũng cong thật đáng yêu, có thể thấy hiện giờ bé rất vui vẻ.

Sở Giang cùng Tống Uyển nhìn cũng rất vui vẻ chỉ vì cháu gái bọn họ cười, đây là lần đầu tiên bé cười với bọn họ một cách vui sướng và hồn nhiên như vậy.

Đỗ Tĩnh Đường lại ôm chặt cháu một chút, anh sờ sờ búp bê trong lòng Tiểu Vũ Điểm. Anh họ, anh biết không? Anh quả thật đã đoán đúng rồi, tiểu công chúa thấy búp bê rất vui vẻ, bé thật sự vui vẻ. Kỳ thật búp bê không phải là anh tìm mua mà do anh họ anh đã dùng rất nhiều công sức cùng tiền bạc để mua từ một người trong nhà một doanh nhân. Người kia lúc đầu không bán bởi vì búp bê này rất quý hiếm, mà anh họ hết lần này đến lần khác tới tìm, hết lần này đến lần khác bị từ chối mà anh vẫn tới gõ cửa, cuối cùng người kia có thể là cảm động hoặc cũng có thể thấy phiền phúc

Cho nên mới bán búp bê cho anh. Tất nhiên giá cũng sẽ không thấp.

Nhưng chỉ cần có thể thấy Tiểu Vũ Điểm yêu thích tươi cười, nhất định anh sẽ biết, thì mọi chuyện anh làm đều đáng giá. Anh đột nhiên nghĩ ra điều gì liền lấy điện thoại từ trong túi sau đó chụp một tấm hình của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, cũng không thấy có gì khác lạ, thậm chí còn tạo dáng đáng yêu khiến anh vui vẻ.

“Ngoan, thật giỏi.” Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa mặt Tiểu Vũ Điểm, anh đem điện thoại thả lại vào trong túi, cái này sẽ để anh họ anh làm kỉ niệm. Anh buông Tiểu Vũ Điểm, sau đó nhìn vợ chồng Sở thị, mà vợ chồng Sở thị cũng nhìn anh gật đầu. Loa trong sân bay đã không ngừng nhắc nhở chuẩn bị cất cánh. Bọn họ sắp phải đi.

“Nhớ, nhất định phải ngoan.” Tống Uyển âu yếm khuôn mặt nhỏ vô cùng non mềm của Tiểu Vũ Điểm, thật luyến tiếc nhưng cũng thật sự bất lực.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê trong lòng, nghiêm túc bảo đảm: “Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan, thật ngoan.”

Tống Uyển đứng lên, đứng ở bên người Sở Giang, Đỗ Tĩnh Đường cầm tay Tiểu Vũ Điểm đem bé trả lại cho Cao Dật.

“Cảm ơn hai người đã cho chúng tôi nhiều thời gian để gặp cháu như vậy.” Anh xoa đầu Tiểu Vũ Điểm cảm kích nói. Bọn họ có thể hoàn toàn không nói cho bất cứ ai lúc rời đi, nhưng bọn họ không làm vậy, ngược lại lại cho mọi người mấy giờ trân quý.

“Không cần phải cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, nhìn búp bê trong lòng con. Kỳ thật càng ở lâu nơi này cô càng có chút khổ sở. Ở những tình huống ly biệt này luôn sẽ làm mọi người thật không thoải mái.

“Đúng rồi, cái này của chị.” Đỗ Tĩnh Đường cầm một cái hộp từ trong ngực mình. “Tiểu công chúa một cái, chị cũng có một cái.” Anh đem hộp đặt trên tay Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm nắm chặt, không rõ vì sao anh lại tằng đồ cho cô.

Cô, cũng có sao?

“Đúng vậy, cái này là của chị. Nhưng sau khi lên máy bay hãy mở ra.” Anh đưa tay lên đầu mình, khẽ cười một chút. “Thôi, mọi người đi đi. Nhớ phải chăm sóc thật tốt cho tiểu công chúa, còn có…” Anh ngồi xổm thân mình xuống nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, “Tiểu công chúa, con cũng phải bảo vệ mẹ của con nhé.”

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bui bê trong lòng, bé sẽ cố gắng lớn, sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.

Cao Dật ngồi xổm xuống sau đó bế Tiểu Vũ Điểm từ mặt đất lên. “Chúng ta đi thôi.” Anh nhìn búp bê trong lòng Hạ Nhược Tâm cũng không có nói thêm điều gì, anh cũng không phải người nhỏ mọn, sẽ không vì cô nhận một món quà mà ngăn cản.

“Chúng tôi đi, hẹn gặp lại.” Hạ Nhược Tâm hướng mọi người cúi chào, cầm chặt hộp trong tay sau đó đi theo Cao Dật vào trong. Tiểu Vũ Điểm xoay người, bé còn nhỏ, không biết bọn họ sẽ tới một nơi rất xa, thậm chí ngồi máy bay còn mất rất nhiều thời gian. Bé vẫn cho rằng chỉ là dọn một lần nhà, giống như bọn họ rời khỏi căn phòng nhỏ tới ngôi nhà lớn kia. Đúng vậy, hai mẹ con là dọn tới nhà mới, chỉ là nhà mới này so với tưởng tượng của bé còn lớn hơn, còn xa hơn nhiều.

Tất nhiên cũng không thể dễ dàng cho những người yêu quý bé đến gặp.

Bé vươn tay mình hướng mọi người vẫy vẫy, Đỗ Tĩnh Đường cũng phe phẩy cánh tay mình. Lần đầu anh thật sự cảm thấy mình rất khổ sở: “Tiểu công chúa, hẹn gặp lại. Nhớ, con phải sống thật tốt mới được.”

Tống Uyển vẫn luôn nhìn theo cháu gái của mình, đến khi ba người chậm rãi biến mất trước mắt mình là lúc bà lập tức khóc không thành tiếng. Cháu gái nhỏ của bà, cháu gái duy nhất của bà, bà còn chưa kịp thương, chưa kịp yêu cháu gái nhỏ mà.

Sở Giang an ủi vợ: “Thôi, đừng khóc. Khi nào có thời gian chúng ta có thể sang thăm cháu. Nhược Tâm cũng không phải người keo kiệt, mặc kệ cháu sau này họ gì thì vẫn là cháu gái chúng ta.”

Tống Uyển gật đầu một cái: “Tôi biết, nhưng lúc ấy cháu không phải của chúng ta, chúng ta chỉ gọi là có một đứa cháu gái nhưng lại không thể thoải mái gọi chúng ta là ông nội bà nội, tôi vẫn thấy rất khổ sở.”

Sở Giang lại nắm nắm tay vợ, tâm tình của bà ông biết rõ, mà ông cũng như vậy, nói không khó chịu là giả.

Chỉ có điều ông vẫn nói một ít trái lương tâm: “Bà không phải còn có Sở Tương sao, Sở Tương cũng có thể vui với bà, tuy rằng không phải cháu ruột nhưng cũng là cháu gái bà.”

Có lẽ cũng chỉ có Sở Tương có thể giúp Tống Uyển không đến mức miên man suy nghĩ, cũng có thể giúp bà vơi bớt buồn khổ.

Với Tiểu Vũ Điểm, những gì họ có thể làm cũng chỉ như này thôi.

Mặc kệ cỡ nào khó chịu bọn họ đều phải chấp nhận kết quả như vậy. Cuối cùng bọn họ còn biết Sở gia bọn họ cũng không có tuyệt hậu, còn tồn tại một Tiểu Vũ Điểm là đủ rồi. So với lúc biết con trai không có khả năng sinh sản thì hiện tại thật sự tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ bọn họ sẽ thật thất vọng, nhưng lại cũng không phải tuyệt vọng.

Bởi vì bọn họ vẫn còn tồn tại một hy vọng nho nhỏ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky