“Quản tốt chính cậu là được.” anh cảnh cáo Đỗ Tĩnh Đường liếc mắt một cái, đi nhanh đi ra ngoài.
Mà Đỗ Tĩnh Đường sờ sờ chính mình cổ, không phục lầm bầm lầu bầu lên, “Từ trước đến nay em đều đã có thể tự quản mình thật tốt rồi.”
Sở Luật lấy xe của mình ra, hai tay đặt trên tay lái, chỉ là, anh nhìn về con đường phía trước, lại không biết hiện tại bản thân muốn đi đâu?
Đôi con ngươi trầm xuống một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn quay về ngôi nhà kia, anh không quên, trong nhà, vẫn còn có một người vợ cần anh an ủi, tuy rằng, hiện tại anh thật sự rất mệt.
Lý Mạn Ny vừa thấy xe dừng lại, vội vàng vỗ vỗ mặt mình, muốn cho khí sắc tốt một chút, mấy ngày nay đau lòng, hẳn là đủ rồi đi, còn tiếp tục như vậy nữa, sẽ làm người khác phiền chán, điểm mấu chốt của Sở Luật ở đâu, mấy năm nay cô cũng đã có thể hiểu rõ vài phần.
Cửa mở ra, Sở Luật vừa mới bước vào, một bóng hình đã lao ngay về phía anh, anh đón được theo bản năng, lại không có bất kỳ lời trách cứ nào, anh đã có thói quen đối tốt với cô, thói quen sủng cô, thói quen nói yêu cô, cũng có thói quen sẽ không trách cứ cô vì bất kỳ điều gì sự.
“Luật, thật xin lỗi, đã làm anh lo lắng.” Lý Mạn Ny ôm lấy eo Sở Luật, rốt cục đã hướng về phía anh bày ra nụ cười trong veo, “Luật, chúng ta lại sinh em bé thật tốt sao? Em mong muốn lại có con nữa.”
Lý Mạn Ny chờ mong hỏi Sở Luật, từ sau khi cô mang thai, anh liền rất ít khi chạm vào cô, mà cô thì cần một đứa bé, một đứa bé chân chính, chứ không phải một đống không khí, một lời nói dối.
“Ừ, chờ thân thể của em tốt lên một ít lại nói.” Sở Luật đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, hai người cứ an tĩnh đứng ở cửa như vậy.
Vẻ mặt của Lý Mạn Ny ngọt ngào, mà trong sự bình tĩnh của Sở Luật lại lộ ra một chút mệt mỏi không thể nói rõ được.
Anh tay ngẫu nhiên chạm lên ngực mình, nơi đó vẫn cất một mẩu giấy, trước nay đều không rời khỏi người anh. Mà anh siết chặt tay, càng thêm ôm chặt Lý Mạn Ny trong lòng ngực.
Đây là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, cô vừa mới mới vừa mất đi đứa bé của bọn họ, sao anh lại có thể suy nghĩ đến một người phụ nữ khác, một người phụ nữ làm anh hận.
Chỉ là, hiện tại suy nghĩ, hận như vậy, vẫn còn sao? Vẫn là hận sao?
“Luật, em đã làm người làm những món anh thích ăn nhất, chúng ta cùng nhau ăn đi.” chẳng lẽ Lý Mạn Ny có vị khẩu tốt như vậy, Sở Luật cũng không hề cự tuyệt cái gì, mà anh, cũng rất ít khi cự tuyệt cô, nói không với cô.
Chỉ là, kể từ khhi đứa bé không còn, dường như bọn họ đều đang cố gắng duy trì điều gì đó đã thay đổi, không biết là anh, hay là cô.
“Được.” Sở Luật gật đầu, ngồi ở một bên trên sô pha, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khéo léo của người phụ nữ kia không ngừng bận rộn, anh đưa tay lên ngực mình, muốn tìm điếu thuốc lấy ra, mà lúc này, anh mới phát hiện, từ sau khi biết Lý Mạn Ny mang thai, dường như anh không còn hút thuốc nữa.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc tự hỏi giữa anh và Lý Mạn Ny rốt cuộc là kiểu tình cảm gì.
Chỉ là, cuối cùng, anh chỉ có thể nói với chính mình một câu, chỉ có cô là vợ của anh mà thôi.
Anh từng yêu cô sao?
Đáp án, lại là anh không muốn đi nghĩ nữa. Bởi vì, không cần.
Cuộc sống của bọn họ nhìn như bình tĩnh, nhưng mà, không có ai biết, rằng sự bình tĩnh nhất của bọn họ, không phải vẻ bề ngoài, cũng không phải bất kỳ ai khác, mà là chính bọn họ.