Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 227: Hy vọng mong manh

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hạ Nhược Tâm ôm con gái ôm trong lồng ngực, Thẩm Vi đã nói, vì những vết thương của cô nên cô có thể chưa đi làm, vì vậy, cô có thời gian dài để chăm sóc con gái.

Cô nhẹ nhàng chống cằm lên đầu con gái, lúc cúi đầu xuống, trong đôi mắt đã lại là một khoảng không gian lờ mờ, giống như là rơi xuống một hồi mưa, mưa mù mịt bao phủ.

Tiểu Vũ Điểm uống xong sữa, thỏa mãn ôm lấy cánh tay Hạ Nhược Tâm, thật sự uống rất ngon, dễ uống hơn so với hồ bột rất nhiều, cô bé nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi thật dài, sau đó lại là phát hiện trước mặt mình là một cây kẹo que.

– Mẹ, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm sao? – Cô bé thắc mắc hỏi mẹ của mình, hôm nay, mình còn có kẹo que ăn sao?

– Đúng vậy a, cái này là cho Tiểu Vũ Điểm đấy, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, đây là mẹ thưởng cho Tiểu Vũ Điểm đấy.

Hạ Nhược Tâm đem kẹo que đặt trong bàn tay nhỏ của con gái, thay cô bé mở giấy gói kẹo, Tiểu Vũ Điểm hứng thú đem kẹo que nhét vào trong chiếc miệng nhỏ của mình.

Cô bé một tay ôm búp bê, một tay cầm kẹo que, khuôn mặt tươi cười ngây thơ của đứa trẻ khiến cho vào hộ sĩ đều không khỏi cười theo, Tiểu Vũ Điểm hôm nay thoạt nhìn thật vui vẻ, đối với cô bé thì không ai có thể thay thế mẹ được, cho dù các cô hộ sĩ có tốt, lại quan tâm cô bé đến thế nào thì cũng không sánh một chiếc ôm, một nụ cười, một lời nói của mẹ.

Sau khi dỗ dành con gái đi ngủ xong, Hạ Nhược Tâm mới vào trong toilet sát rượu thuốc, cô mở quần áo nhìn qua, trên người cô còn nhiều vết thương hơn so với trên mặt.

Vừa xoa rượu thuốc, cô cảm giác đau đớn như đang bị thiêu đốt vậy.

Dựa vào vách tường của toilet, cô cắn môi, đem rượu thuốc từng cái bôi lên từng vết thương trên người. Tiểu Vũ Điểm còn không sợ đau nhức, cô làm sao có thể không dũng cảm như con gái được chứ.

Sau khi xức xing thuốc, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, ngón tay run rẩy cài lại quần áo, lúc này cô mới đi ra gặp được một nữ hộ sĩ của Tiểu Vũ Điểm.

– Cô Hạ, mặt của cô… – Hộ sĩ kinh ngạc há to miệng, trời ạ, đây là thế nào, tại sao một người mẹ xinh đẹp lại biến thành như vậy, người sáng suốt nhìn qua cũng đã biết là bị người khác đánh.

– Không có việc gì đâu, tại tôi đụng phải..

Hạ Nhược Tâm cười trốn tránh, có chút lúng túng thu mình lại, đụng phải một người hộ sĩ mà cô lại nói dối vậy có thật quá ngu ngốc ha không, cái này rõ ràng nói dối, chính bản thân cô còn không tin được.

Mọi người đều nói cô ngốc, đúng vậy a, cô ngốc, cô ngốc như vậy chính mình đều không tin, huống chi là người khác.

– A, bị đụng phải gì à. – Người hộ sĩ cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi Hạ Nhược Tâm bước ra ngoài, cô ấy mới bắt đầu thì thào tự nói:

– Rõ ràng là bị người ta đánh, dấu ngón tay còn rõ thế cơ mà, làm sao có thể là đụng gì được, nếu đụng phải gì mà có thể trở thành như vậy, thật đúng là đụng có trình độ, chỉ là không biết cô ấy hiện tại đang làm việc gì?

Cô ấy lắc đầu, làm công việc gì, tựa hồ cũng không liên quan đến mình, cô ấy chỉ có chút tò mò mà thôi.

Hạ nhược tâm đi ra, bất lực đưa tay sờ lên mặt của mình, đã biết là gương mặt này cũng sẽ gây phiền phức mà, bất quá, nhưng mà có sao chứ, mọi người đều nói là “Lợn chết không sợ nước nóng” còn gì.

Trở về đến phòng bệnh, cô cẩn thận ngồi ở đầu giường bệnh, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên tóc con gái, chỉ là, lúc cô nhấc ngón tay lên, ánh mắt liền tối sầm lại, trên ngón tay của cô vương lấy một đám tóc, là của Tiểu Vũ Điểm, ngón tay cô run rẩy lần nữa chạm vào mái tóc con bé.

Chọn tập
Bình luận
× sticky