Trong khi tất cả mọi người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt của Sở Luật lại càng thêm lạnh, anh đứng lên, đi ra ngoài, mà âm thanh kia cũng chậm rãi biến mất theo bước chân xa dần của anh.
Lúc này tất cả mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, không phải ai khác, mà chính là tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ, khó trách vừa rồi anh không hề phát hỏa.
Sở Luật lấy di động ra, vừa mở ra thì thấy, là số điện thoại trong nhà anh, hơn nữa liên tiếp một hồi lại một hồi, đều không có ý ngừng lại, anh hơi nhíu mi một chút, đặt điện thoại di động ở bên tai.
“Alo……” Điện thoại được kết nối, đầu tiên là anh nghe được một mảnh âm thanh hỗn loạn ở đầu dây bên kia, thậm chí có cả tiếng khóc.
Mà trong nháy mắt lòng của anh cũng chợt lạnh, trên mặt anh, cũng lạnh lẽo tới cực điểm rồi.
Ở bệnh viện, lúc Sở Luật chạy tới, cha mẹ anh và cha mẹ Lý gia đều đã tới rồi, mà mỗi người bọn họ đều là đứng ngồi không yên, đèn bên ngoài phòng giải phẫu vẫn đang sáng đỏ.
“Ai có thể nói cho con biết, đây là chuyện gì?” Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo, mi tâm nhíu lại dường như không có cách nào giãn ra được.
Tống Uyển vội vàng giữ chặt cánh tay anh, không ngừng khóc, “A Luật, Mạn Ny đang ở bên trong, bảo mẫu nói con bé chảy rất nhiều máu, có thể không giữ được đứa bé nữa.” nghĩ tới chuyện này, bà quả thực khổ sở muốn chết, đứa bé kia chính là mạng của bà, nếu thật sự không còn nữa, bà cũng không biết phải làm sao bây giờ? Bà đợi cháu trai đã bốn năm rồi, nếu thật sự không có, không phải muốn mạng của bà hay sao?
Sở Giang cũng vô cùng khó chịu, ôm chặt vợ vào mình trong lòng ngực, trên mặt cũng là vẻ đau đớn vô cùng, cháu trai của ông, cháu trai ông đã mong đợi nhiều năm như vậy, có thể sẽ thật sự không còn nữa.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra, đã thấy bên ngoài đứng đầy người, biểu tình trên mặt rất là không tốt, vẻ mặt xin lỗi của ông, nghĩ thôi, không cần hỏi cũng là biết kết quả rồi.
“Thực xin lỗi, ông Sở, chúng tôi đã tận lực, nhưng vẫn không thể giữ được đứa trẻ, chẳng qua là, các vị còn trẻ, sẽ lại có con nữa.”
Mà lời ông nói khiến cho Tống Uyển trực tiếp khóc rống lên, bà đã cẩn thận chăm sóc cháu trai như vậy mà, tại sao lại không còn nữa rồi.
Sở Giang cũng đỏ cả hốc mắt, chẳng qua là, thân là người đàn ông, ông biết ông phải an ủi người vợ đang thương tâm muốn chết của mình.
“Được rồi, đừng khóc, đứa trẻ cũng là vô duyên với chúng ta, bây giờ A Luật mới 30 tuổi, tin tưởng anh, rất nhanh chúng ta sẽ lại có thể có cháu trai.”
Sở Luật nhắm hai mắt lại, đôi tay đặt ở bên cạnh người dùng sức gắt gao nắm chặt lại, cảm giác cả người cũng trở nên lạnh thấu xương, rốt cuộc tìm không nổi bất kì ấm áp nào.
Đứa bé của anh, đã không còn nữa.
Mà lúc này, không ai phát hiện, ánh mắt của vị bác sỹ kia bắt đầu né tránh, ông hơi hơi cúi đầu, đặt tay ở trong túi áo của mình, mà trong tay ông còn đang nắm một tờ chi phiếu.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp nhất bệnh viện, Lý Mạn Ny không ăn không uống phát ngốc, trong mắt đã không có chút ánh sáng nào. Sở Luật ngồi bên người cô, duỗi tay ôm cô vào trong ngực mình.
“Thực xin lỗi, Luật, là em không bảo vệ tốt bé cưng của chúng ta, là em không tốt, lẽ ra em phải cẩn thận hơn mới đúng.” Lý Mạn Ny ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trong mắt ngập tràn tự trách, nước mắt cũng sắp tràn mi rồi.