Hạ Nhược Tâm đưa tay đặt ở trên bụng, trên trán đã có một chút mồ hôi lạnh, nơi này, rất đau.
Cô chỉ ngồi một hồi, sau đó lại buông tay đặt ở trong nước lạnh, tiếp tục giặt, đây không phải là quần áo của cô.
Một cái tay đột nhiên nắm chặt tay của cô, cô ngẩng đầu, lại thấy được một đôi mắt có thể khiếp linh hồn, tĩnh mịch để cho cô cũng không còn cách nào đi ra dưới nguyền rủa của anh, là bất hạnh cũng tốt, là tàn nhẫn cũng được, cô cũng nhận.
“Cô không muốn sống nữa: “Giọng của anh cực nặng, ánh mắt lại rơi vào bụng cô, cô không biết tử cung mình chịu tổn thương nghiêm trọng sao? Mà cái người để cho cô bị thương, đúng là anh.
“Cái này không phải là anh muốn sao?” Cô rút tay mình, tiếp tục đưa tay vào trong nước lạnh, có chút hờn dỗi, nhưng càng nhiều là ủy khuất, không phải anh muốn mạng của cô, muốn cô sống không bằng chết sao?
Hiện tại, lại tới chỉ trích cô.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chết, bời vì, tôi biết, anh còn không có tra tấn tôi.”
Cô không muốn nói như vậy, chỉ là cược tức giận như vậy, lại vẫn trái lương tâm từ trong miệng cô nói ra, nàng cũng không có to gan như vậy, cô đã thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng, ở Hạ gia cô đã sớm thành thói quen cuộc sống như vậy, nhưng hôm nay, cô thật sự không cách nào chịu.
“Đủ rồi!”Mắt đen Sở Luật càng thêm tĩnh mịch một chút, hai tay đột nhiên nắm chặt bờ vai của cô, lại là thấy được trên mặt của cô, lúc này lấp đầy nước mắt.
Cô bị Hạ phu nhân đánh không khóc, bị người khi dễ không khóc, khi còn bé đau, cô không khóc, chỉ dưới một câu trách móc của anh, cô lại khóc.
Cô cũng không phải là một cô gái kiên cường, cô không phải đầu gỗ, cô có tình cảm, cũng có tâm.
Bọn họ thật sự cho là, cô không đau sao?
Mắt đen Sở Luật như không thấy đáy, anh đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn môi người phụ nữ này, tim của anh lại vì bộ dạng đáng thương của cô mà đau lòng.
Vậy mà không thể chịu đựng được, loại thái độ cam chịu của cô, anh biết cô ở đâu, tất cả mọi cử động của cô ở trong lòng bàn tay của anh, cô ở Hạ gia bị khinh bỉ, bị đánh, đứng bên ngoài mấy giờ, về tới đây lại phải giặt quần áo, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào, anh cho là, anh biết mở tâm, sẽ hưng phấn, chỉ là, anh sai, anh có khoái cảm trả thù, chỉ là, tim của anh lại đau.
Người phụ nữ đáng chết, anh dùng sức hôn môi của cô, thậm chí lực đạo lớn tới gần như cắn nát môi của cô, khi hai phần môi đều nếm được vị máu kia, bọn họ gặp nhau, lấy máu bắt đầu, có thể cũng là mạng mà kết thúc hay không.
Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác phần môi truyền đến sức lực cỡ này, như muốn để anh nuốt chửng linh hồn của cô, cô chỉ lắc đầu. Bị động thừa nhận anh điên cuồng cướp bóc.
Anh cắn môi của cô. Nửa ngày, mới buông cái người phụ nữ nguy hiểm chút không thở nổi.
“Lần sau không nên chọc tôi tức giận nữa: ” Ngón tay của anh đặt ở phần môi của cô, ở giữa mắt đen giấu giếm cái gì, lại không để cho hiểu chớp mắt, không khỏi để toàn thân của cô rét run.
“Nghe rõ chưa? Chọc tôi tức giận hậu quả không phải cô có thể tiếp nhận, muốn sống tốt, phải nghe theo lời nói.” Tay của anh vỗ một cái lên mặt Hạ Nhược Tâm, giọng tuy nhỏ, lại là lạnh lùng cứng nhắc, nói đây là cảnh cáo, không bằng nói là mệnh lệnh, hoặc là nguyền rủa.
Hạ Nhược Tâm nhếch môi có chút đau, đáy mắt ẩn hiện một thút tổn thương, anh, dạng này có tính là quan tâm cô.