Mẹ xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có khí chất, là kiểu cầm kì thi họa ưu nhã thong dong. Cô cười dịu dàng, quần áo trên người cũng giản dị không phải hàng hiệu gì nhưng lại khiến người khác cảm thấy cực thoải mái.
Còn có chính là bé gái trốn đằng sau mẹ, một khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo, chiếc cằm nhọn nho nhỏ, thêm đôi mắt to hài hòa với cả khuôn mặt, thật sự khiến người ta muốn chạm vào để cảm nhận sự mềm mại.
Hạ Nhược Tâm đưa con gái từ phía sau giao cho cô giáo, rồi cô cúi xuống dặn dò bé:
“Nhớ phải ngoan, phải nghe lời.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, tay nhỏ cũng nắm lấy tay cô giáo rồi cùng cô giáo đi vào trong trường.
Hạ Nhược Tâm cũng vội, cô cần qua nhà bên kia dọn dẹp vệ sinh, còn muốn chuyển đồ đạc của mình sang nhà mới, không biết phải đi đi lại lại biết bao nhiêu lần.
Lấy chìa khóa, tách một tiếng, cô mở cửa ra đi vào. Thật sự vui vẻ, không thể tưởng tượng được chủ nhân trước thật tốt, nhận tiền rồi còn giúp cô dọn dẹp qua, sàn nhà đều rất sạch sẽ, bên trong nội thất đều đầy đủ không thiếu thứ gì, đồ điện gia dụng cũng đều có. Cơ bản là không cần thêm gì cả, cô chỉ cần thay đổi chăn đệm là được. Nhưng cô vẫn muốn dọn dẹp một chút, bê một chậu nước ra cô lau dọn cả nhà một lần, cơ bản không cần dọn dẹp gì nên cũng rất nhanh, so với tưởng tượng của cô thì nhanh hơn nhiều. Như vậy thì cô sẽ có thời gian chuyển nhà.
Cô qua lại rất nhiều lần mới đem xong hết đồ đạc cũng không nhiều lắm của cô. Đến lúc dọn hết sang nhà mới rồi cô mới để ý những xe ba bánh, xe vận tải trên đường liền có chút ngây ngốc. Bởi cô phát hiện mình có chút ngốc nghếch không thuê một cái thì đã không phải đi lại nhiều như vậy.
Đương nhiên cô cũng không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi, còn phải đi mua chút đồ ăn, để khi con gái về hai mẹ con sẽ có một bữa gọi là tiệc tân gia.
Chờ tới lúc tan học cô đón Tiểu Vũ Điểm đi về nhà.
“Mẹ, nhà mình hướng kia mà.” Tiểu Vũ Điểm chỉ về phía sau, bé nhớ nhà của mình không phải ở hướng này.
“Không, không phải hướng đó.” Cô nắm chặt tay con gái, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười rất tươi.
“Dạ?” Tiểu Vũ Điểm ngó nghiêng đầu mình, mẹ nói nơi nào thì là nơi đó, bé đi theo mẹ là được, không sợ mẹ đem bán, là mẹ tốt của bé mà.
Nhà mới của cô là một căn hộ chung cư, ở dưới lầu là bãi đỗ xe rất lớn, hệ thống bảo vệ cũng tốt, bên ngoài còn có gác cổng, hơn nữa nhà bọn họ ở lầu ba, không cao không thấp. ‘Cạch’ một tiếng, Hạ Nhược Tâm mở cửa ôm con gái đi vào.
“Bảo bối, đây là nhà mới của chúng ta, con thích không?”
Cô ngồi xổm xuống, chỉ một chút bên trong: “Có đẹp không, về sau con cũng có phòng riêng của mình.” Đây cũng là điểm Hạ Nhược Tâm thích nhất, là căn hộ này có một phỏng cho trẻ con, bên trong trang trí đều là hình vẽ ngộ nghĩnh, màu xanh nõn rất đẹp, cái chính là đồ đạc bên trong đều là mới không có mùi gì lạ cả, cho nên căn hộ này cô mua thật sự là quá đáng giá.
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy vào, kết quả sàn nhà trơn khiến bé trượt chân ngã ra, cũng may đây là sàn gỗ không khiến bé bị đau. Bé giống như con lật đật, lại bò lên đi tìm phòng của mình. Bé chạy vào phòng được trang trí rất đẹp liền nhảy lên trên giường, mà trên giường đã có búp bê bé yêu thích nhất.
Hạ Nhược Tâm để mặc con chơi, cô đi vào đem cất giày của con gái rồi đi vào bếp nấu cơm. Những món ăn cô đã chuẩn bị, một lát liền có thể ăn cơm.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy chân cô, đem khuôn mặt của mình vùi vào giữa hai chân của cô.
“Sao vậy con?” Hạ Nhược Tâm rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước, cô ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với con.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất thích nhà mới. Nhà mới thật to.” Mắt bé mở thật to, đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh.
“Ừ, mẹ cũng thích.” Hạ Nhược Tâm nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con gái: “Con đi chơi đi, một lát chúng ta có thể ăn cơm rồi.”
Cô đẩy con gái ra khỏi phòng bếp để bé tự chơi một mình, cô còn bận thêm một chút nữa.
Tiểu Vũ Điểm đi dép lê chạy khắp nhà, đối với bé ngôi nhà này còn nhiều điều mới lạ.
Buổi tối hai mẹ con ăn một bữa rất thịnh soạn, sau đó ai làm việc của người nấy. Hạ Nhược Tâm tập trung vào giá vẽ, giờ mọi ngày cô đều cần phải làm việc.
Có ngôi nhà lớn thật tốt, tuy rằng bây giờ cô còn có một đống nợ. Tất nhiên hiện tại cô đang cố gắng trả nợ.
Chỉ là thật sự kì lạ, phòng tranh minh họa kia không thấy gửi tiền cho cô, cô còn thiếu một đống nợ. Cô mở máy tình, nhìn chằm chằm vào QQ nhưng vẫn không gặp được ‘Nếu trời có nắng’ online.
Mới đầu cô cũng không để ý trong lòng, nghĩ có lẽ người ta bận việc, hơn nữa cũng có thể mấy ngày nay được nghỉ nên tiền lương mới đến chậm một chút.
Một ngày đi qua, cô bình thường.
Hai ngày đi qua cô vẫn vậy.
Ba ngày đi qua, cô vẫn thấy không sao.
Nhưng bảy ngày trôi qua vẫn chưa thấy gửi tiền, mà kỳ thật trong túi cô đã cạn. Bao nhiêu tiền để dành cô đều dùng để mua căn hộ này, chỉ để lại một ít sinh hoạt phí cho mình và Tiểu Vũ Điểm. Lúc đó cô thấy thật may mắn, người ta vừa mở miệng muốn bán vừa đúng lúc cô có tiền, kết quả hiện tại cô lại muốn khóc. Bởi vì giao tiền lúc đó xong cơ bản coi như cô đã nhãn túi, nếu hiện tại không có lương, lại đến hẹn phải trả ngân hàng có lẽ các cô lại phải một lần chuyển nhà. Phòng ở cũ cô cũng đã thanh lý hợp đồng, chắc đã được cho thuê lại.
Cô ôm cái gối, đã nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu. Trước kia mặc kệ là khi nào, mỗi khi cô online đều thấy bên kia cũng online. Từ khi cô về nước vẫn chưa nhận được lương, mà cô đã gửi tranh đi rồi. Đến một ngày cô mở trang web ra, ngay cả trang web cũng không còn tồn tại.
Xong rồi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô.
Đưa con gái đi nhà trẻ, cô lên tình thần lại đi tìm một việc có thể kiếm tiền. Chỉ là đi tìm mấy phòng tranh thì đều bảo cô chờ tin tức, nhưng hiện tại cô chờ không được, tiền nhà sắp tới cô đã không còn chút gì để trả.