“Mạn Ni à, chồng em thích cái gì?”. Hứa Thơ Dương lại giả dạng làm thiên chân hỏi, đôi mắt to sáng ngời, xác thật giống cô gái nhỏ thiên chân vô tà, chỉ cần lưu ý đến ý tứ ẩn ở trong không có ý tốt.
Càng thiên chân, càng tâm cơ, càng cười, càng tính kế.
Ở trong mắt Lý Mạn Ni, Hứa Thơ Dương chính là có tâm cơ.
Mà Lý Mạn Ni ở trong mắt Hứa Thơ Dương là bùn chứ không chỉ là biểu một cái trà xanh.
Cái ly trên bàn thẳng với Lý Mạn Ni, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua miệng ly, cười, làm mặt nguy trang của Hứa Thơ Dương phá xác.
“Anh ấy tất nhiên thích em nhất.” Lý Mạn Ni cười ân ái
“Ra vậy.” Bộ dáng Hứa Thơ Dương trông rất vui vẻ: ” Nếu nói em rể không thích em thì lúc trước sẽ không ly hôn để cưới em, em gái.” Cô cũng không biết vì sao lại than một tiếng: ” Chị nghe nói chồng em lúc trước đã làm không ít chuyện tốt cho em nha.”
“Có chuyện như vậy sao?”
Lý Mạn Ni phủ nhận, hơn nữa sự việc trước kia bị người ta nhắc lại, lần này không thể nghi ngờ là đang đánh lên mặt cô, nói cô có lỗi, cô sợ nhất chính là nghe cái tên Hạ Nhược Tâm, ghét nhất cũng là ở trước mặt cô nhắc tới ba chữ này. Hứa Thơ Dương kia mở miệng không ngừng nói về vấn đề này làm trong lòng cô sinh buồn bực.
“Mạn Ni, em nói xem vợ trước như nào?” Hứa Thơ Dương khởi động cằm, môi đỏ mỉm cười, khoé mắt cũng hiện ý cười, đương nhiên trong lòng cũng đang cười, sợ là thật sự chọc được đến cái đuôi của Lý Mạn Ni, chọc chỗ đau nhất, phải một hai không thể chọc chết đi.
Mà chính câu này của Hứa Thơ Dương thành công khiến sắc mặt của Lý Mạn Ni thay đổi: “Hứa Thơ Dương.” Cô đè thấp giọng, cảnh cáo: ” Đừng tưởng rằng em không biết chị đang suy nghĩ gì, em khuyên chị nên bỏ ý nghĩ này đi, chị cả đời này cũng đừng nghĩ tới chồng em.”
“Phải không?” Hứa Thơ Dương cũng không che giấu, dù sao cũng đều lộ bộ mặt thật, còn che giấu cái gì, cô có một ít
tâm tư đến Sở Luật.
Cô sửa tóc một chút, tiếp tục cười nói: “Mạn Ni, em không được quên, chồng em cũng là do cướp về, nếu em có thể đoạt vậy vì cớ gì chị lại không thế?”
Đột nhiên “chát” một tiếng.
Mấ người đàn ông trong phòng khách, bảo mẫu cùng bà Lý vội vàng đi tới, đều bị ngạc nhiên, lúc đến nơi này mới chú ý đến Hứa Thơ Dương che khuôn mặt, đôi mắt trừng lớn gần như muốn ăn thịt người.
“Lý Mạn Ni, con tiện nhân này, cô dám đánh tôi?”
“Tôi đánh chính là đồ tiện nhân chị.” Lý Mạn Ni cũng không cam lòng yếu thế: “Đánh người chú ý đến chồng người khác, chị còn cho rằng mình có mặt, vẫn danh giáo gớm, tôi xem chị như kĩ nữ còn không bằng!”
Hứa Thơ Dương hồng tím mắt, cũng rống lại: “Tôi là tiện nhân, cũng không tiện bằng cô lúc ấy, chính bởi vì tiện mới thông đồng với Sở Luật, cướp chồng người khác, cô cũng có mặt mũi thế còn để ý đến chồng người khác là có ý tứ gì, thì sao hôm nay tại chỗ này như thế nào lấy thân phận này nói chuyện cùng tôi, nực cười, không cần cô lập đền thờ kĩ nữ, cô ****** thật làm tôi ghê tởm, cả gia đình các ngươi đều ghê tởm.”
Nói xong, xách túi, lúc đi nghiêng người lại, vươn tay “chát” một tiếng, đáp lại Lý Mạn Ni một chút, lắc lắc ngón tay đã sớm chết lặng, lại hưng tai nhạc hoạ nói: ” Tôi sẽ xem chuyện này cho quên đi, tôi chính là như vậy, người khác kính tôi một thước, tôi đáp người ta một trượng, người khác dám đắc tội với tôi, tôi trả lại gấp trăm lần, hiện tại tôi vẫn còn cho cô thiếu tiền vốn xem như cô được lợi.”
Cô đánh Lý Mạn Ni, nghênh ngang mở cửa, lúc đi ngang qua Lý Mạn Ni tầm mắt dừng một chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Sở Luật đảo qua vài lần.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Để lại một câu thâm ý sau đó mở cửa rời đi, như bão tố, thổi đến đều khiến người ở đây không khỏi bị đánh rùng mình.
Hôm nay vốn là ngày gia định sum họp, hiện tại thật tốt thế nhưng laj biến thành chuyênn chê cười.
Bà Lý ở một bên khuyên Lý Mạn Ni, một bên mắng Hứa Thơ Dương đầy đầu máu chó.
Lý Mạn Hiên cảm giác trên đầu mình một mảnh xanh mượt, hận không thể đem đầu tóc mang ra ánh sáng, mà cha Lý xấu hổ, còn lại là Sở Luật đáp lại cũng không có ý muốn nói chuyện. Cuối cùng lại quên mất chính mình vừa rồi rốt cuộc nói bậy bạ cái gì, anh không chịu được nữa.
Sở Luật ngẩng đầu nhìn trần nhà, anh không xem như bốn mười lăm độ nhìn trời, anh cũng không phải ở giai đoạn thâm trầm mà anh chỉ cảm giác mệt mỏi.
Trên đường trở về, Sở Luật trầm mặc, Lý Mạn Ni bây giờ đầy một bụng tức, một bụng uỷ khuất.
“Sở Luật, em bị đánh.” Cô đột nhiên quay sang Sở Luật rống tiếng.
Sở Luật dừng xe ở một bên, lấy ra điếu thuốc lá, vốn muốn hút, cuối cùng lại ném điếu thuốc trở về.
“Em cũng đánh cô ta.”
“Cô ta nên bị đánh”. Lý Mạn Ni oán hận nắm chặt tay: “Sở Luật, vợ anh bị đánh, anh cái gì cũng không nói sao?”
“Ừm”. Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt: “Em muốn anh như thế nào?”
“Lật đổ Hứa gia, làm cô ta cả đời này không thể ngẩng đầu, em muốn xem cô ta cả đời này nghèo túng phải đi cầu xin còn có thể kiểu ngạo cái gì!” Trước mắt Lý Mạn Ni như thấy được bản mặt hằng ngày của Hứa Thơ Dương khi đi ăn xin, bộ dáng quá nghèo khổ, cười, làm người khác cảm giác điên khùng.
“Hứa gia cùng gia đình em đang hợp tác làm ăn.” Giọng nói của Sở Luật vẫn thật điềm đạm, như thể bóng đêm, u tối, tĩnh mịch: “Một cái hạng mục đã hợp tác hai năm, nhà cô ta đổ, nhà em cũng không thoát, em còn muốn lật đổ nhà họ?”
Sở Luật hỏi Lý Mạn Ni, đơn tử của Hứa gia vốn là của anh nhưng chính Lý gia tự mình nuốt vào, hợp tác hai năm, bọn họ chính là dùng hết toàn bộ ăn ở xong đi, một cái Hứa gia chống đỡ với tập đoàn Sở thị, chống đối với anh, anh nhúng tay vào chuyện này, nếu anh thâu tóm đối với anh chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng, hơn nữa nếu thật sự công ty Hứa gia phá sản, còn sẽ chuyển tặng cho anh một Lý gia, giống như mua một tặng một, anh không giúp, đơn giản muốn xem Lý Mạn Ni cùng Lý gia bồi cũng không bồi lên nổi.
Quả nhiên, Lý Mạn Ni lập tức ngậm miệng, không hề đề cập đến Lý gia nữa, những lúc mệt như này cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng, hiện tại không hận Sở Luật không bảo vệ cô, vẫn là hận cha mẹ, hận anh trai dẫn sói vào hang, thậm chí còn không động đậy đến cô ta.