Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 949: Rốt cuộc cô muốn gì?

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Đỗ Tĩnh Đường bĩu môi, từ nhỏ đến lớn đã không thích gã Mân ngốc tử kia.

Lúc năm tuổi vẫn còn đái dầm, lúc bảy tuổi còn chưa biết kéo quần lên, lúc mười tuổi nói cũng chưa nên lời vậy mà chỉ cần vừa nhớ tới bọn họ bị một đứa ngốc tử tính kế, nói thật anh thật sự cảm giác muốn nôn.

Anh đưa quả táo đã gọt xong cho Sở Luật, Sở Luật nhận lấy: “Một quá táo to hiện tại chỉ còn ít ruột ở giữa, có thể cắn mấy miếng.”

Đỗ Tĩnh Đường nhún vai xin lỗi vì gọt táo tệ như vậy. Sở Luật cắn một miếng, mắt đen dường như u trầm không nhìn thấy đáy.

“Tĩnh Đường.”

“Dạ.” Đỗ Tình Đướng trả lời.

“Giúp anh tìm một người.”

“Ai ạ?”

Sở Luật lại cắn một miếng táo, trong miệng vẫn không thấy hương vị gì.

“Nhược Tâm.”

“Chị Nhược Tâm?” Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt, đúng vậy, sao anh lại không để ý, Hạ Nhược Tâm đâu? Hạ Nhược Tâm ở nơi nào.

Khó trách, anh nhớ tới tinh thần Sở Luật bị sa sút, chẳng lẽ chính là vì Hạ Nhược Tâm.

“Chị Nhược Tâm, làm sao vậy?” Anh cẩn thận hỏi, sẽ không phải mất tích chứ?

“Không thấy.” Sở Luật nhắm mắt lại, kéo chăn lên trên ngực mình. Một câu ‘không thấy’ không biết bao hàm bao nhiêu điều có lẽ cũng chỉ anh mới biết được.

Cái loại tuyệt vọng này anh đã từng gặp, đây là lần thứ hai. Nhưng mặc kệ đã gặp một lần thì vẫn cảm thấy đau, đều là sống không bằng chết.

“Lại…” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bụm miệng mình, việc này không hỏi thì tốt hơn.

“Yên tâm đi.” Anh không đề cập tời chuyện không nên nói, không hỏi chuyện không nên hỏi, vỗ vỗ ngực mình. “Em sẽ giúp tìm chị Nhược Tâm.”

Sở Luật không nói gì nữa, nhắm mắt vào giống như ngủ.

Đỗ Tĩnh Đường nhẹ nhàng đi ra, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tống Uyển đi vào, còn mang theo Sở Tương. Anh thật sự muốn cùng cô mình nói một tiếng, cô muốn tới thì tới, nhưng có thể đừng mang theo Sở Tương đến không? Rõ ràng biết anh họ anh không thích nhìn thấy Sở Tương, anh ấy vừa thấy Sở Tương không phải là có thêm con dao cắm vào ngực mình sao? Thấy Sở Tương chẳng lẽ còn không nghĩ đến Tiểu Vũ Điểm.

Nhưng là, anh lại không dám nói.

Tống Uyển mở cửa liền thấy Sở Luật ngủ rồi. Bà đi tới đem canh mình đã hầm đặt ở trên bàn. Bà cứ có cảm giác vận số năm nay của Sở gia không may mắn, như thế nào mà cả đám đều phải vào viện một chuyến, không phải Sở Tương thì là Sở Luật.

“Bà nội, ba làm sao vậy?” Sở Tương cẩn thận kéo áo Tống Uyển, hòi.

“Ba bị bệnh, Hương Hương ngoan chăm sóc ba nhé.”

Bà nghĩ, đây là cơ hội tốt để hai cha con ở chung với nhau cho nên mới mang Sở Tương đến đây, hiện tại đứa nhỏ Hương Hương này vẫn là con Sở Luật, là cháu gái duy nhất của bà, về sau con trai bà đều phải dựa vào đứa nhỏ này chăm sóc.

Sở Tương chạy tới bên cạnh Sở Luật, tay nhỏ cũng nắm lấy bàn tay to của Sở Luật.

“Ba.” Nó gọi một tiếng.

Sở Luật cầm lấy tay nó, mà anh giống như nghe được tiếng con gái gọi ba, anh đã quên mất chính mình bao lâu không nhìn thấy con gái, không được ôm con gái.

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình lại. Tay nhỏ như vậy, đứa trẻ nhỏ như vậy rốt cuộc khi nào mới có thể lớn lên. Đúng vậy, bé rốt cuộc khi nào mới có thể đủ lớn lên.

“Ba.” Sở Tương lại gọi một tiếng, rốt cuộc ba cũng nắm tay nó, thật tốt.

“Tiểu Vũ Điểm…” Sở Luật mở hai mắt, gọi tên con gái. Nụ cười trên mặt Sở Tương liền cứng đờ, lúc này Sở Luật cũng đã tỉnh lại, vừa thấy là Sở Tương ngón tay cũng buông ra.

Rồi sau đó lại nhắm mắt lại, làm như không có gì xảy ra.

“Ba…” Hốc mắt Sở Tương đã đỏ. Ba vì cái gì, vì cái gì? Bà nội thích nó như vậy, nhưng vì sao ba chỉ thích em gái kia. Em gái kia đã mất, em sẽ không trở về, em vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.

“A Luật.” Tống Uyển vừa thấy Sở Luật tỉnh vội vàng cầm bát canh hầm lại gần.

“Đây là mẹ hầm canh cho con, con uống hết đi, được không?”

“Mẹ, con không đói bụng, mẹ cứ đặt đó đi.” Sở Luật mở hai mắt, mắt đen bình tĩnh giống như giếng cạn, giống như không còn thứ gì vui trên đời.

“Vậy mẹ đặt ở đây, lúc nào còn đói thì uống nhé.”

Tống Uyển lau chút nước mắt, tới hiện tại vẫn không dám nghĩ tới bộ dáng khi đó của con trai, nó thật sự giống như đã chết. Từ nhỏ Sở Luật đều rất khỏe mạnh, rất ít khi phải đi tới bệnh viện, lần vừa rồi là lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai suy yếu như vậy. Còn may nó không có việc gì, còn may.

Bà lau một chút nước mắt của mình, sau đó vươn tay xoa đầu Sở Tương: “Hương Hương, con ở đây ngoan ngoãn chăm sóc ba, bà nội ra ngoài một chút được không?”

“Dạ.” Sở Tương gật đầu đồng ý, tự mình tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống.

Tống Uyển đi ra ngoài, tiến thẳng tới toilet.

Bà vở vòi nước, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt để cho mình bình tĩnh lại. Lúc này vòi nước bên cạnh cũng được vặn ra, một bàn tay trắng xanh nõn mịn đưa vào, ngón tay giống như đang khiêu vũ với từng đám bọt trên đầu ngón tay, ngón tay trên bàn tay trái của cô còn mang theo một chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim cút.

Ngon tay rất đẹp, không biết chủ nhân của ngón tay như thế nào.

Tống Uyển lại lấy một ít nước lạnh lên mặt mình, bà vừa mở hai mắt liền lấy trong gương một khuôn mặt quen thuộc.

Lòng bà không khỏi nhảy lên một cái, lông tơ cũng dựng đứng căng thẳng.

“Là cô…”

“Phải, là tôi.” Bàn tay kia vẫn ở dưới vòi nước nhẹ nhàng xoa cùng các bọt nước. “Tôi tưởng lâu như vậy dì đã quên mất tôi?”

“Hạ Nhược Tâm, rốt cuộc cô muốn gì?”

Tống Uyển quả thực chịu loại tra tấn này đủ rồi. Tất nhiên là từ khi cô gái này trở lại bà đã không có được mấy ngày ngủ ngon. Bà biết cứ tiếp tục như này bà không phát điên thì cũng sẽ chết.

“Tôi muốn thế nào không phải dì đã biết rồi sao?” Hạ Nhược Tâm lấy trong túi xách một một khiến khăn giấy, cẩn thận lau các đầu ngón tay.

Tống Uyển sửng sốt, trong mắt cũng lộ ra một ít sợ hãi.

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Dường như bà hét to lên hỏi một câu.

Hạ Nhược Tâm mang theo nụ cười nhàn nhạt, rốt cuộc cũng đanh lại.

“Dì, không phải tôi đã nói với dì sao? Dì làm con gái tôi bị thương, tôi sẽ khiến con dì bị thương.” Giọng cô rất nhẹ nhưng Tống Uyển nghe không khỏi thấy khiếp đảm.

“Dì, nói cho tôi biết, dì thấy đau lòng không, dì thấy khổ sở không, dì thấy thống khổ không?”

Lời nói này giống như đang nguyền rủa, khiến toàn bộ lưng Tống Uyển lạnh run.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky