Người đàn ông thân âu phục híp đôi mắt đen trầm tĩnh, áo khoác cũng tuỳ tiện ném một bên, áo sơ mi ôm cổ tay, cổ tay áo không biết loại đá quý nào làm thành nút thắt, thỉnh thoáng loé lên vầng sáng làm mặt người đàn ông trên đất bị biến dạng như mặt heo trước mắt đều ong ong.
Cầm áo khoắc, một đôi con ngươi người đàn ông hơi đỏ không gợn sóng, nhã nhặn nhìn thoáng qua mặt người đàn ông trên mặt đất, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Vừa đúng lúc, một âm thanh di động vang lên.
Người đàn ông mặc âu phục lấy ra, đặt bên tai, tay thuận tiện chỉnh tay áo.
“Tôi ở bên ngoài, gặp tiểu nhân.” Anh trình bày với người bên ki điện thoại, một chân dẫm lên trên người người đàn ông, không biết là cố ý hay vô tình như muốn giẫm chết người dưới chân, người đàn ông mặt heo vừa định hét chói tai thì một cục đã trực tiếp bay lại đây, vừa lúc nhét trong miệng hắn.
“Tiểu nhân thế nào, à…” Người đàn ông âu phục cười lạnh: “Đã bị anh một chân dẫm chết, em biết dẫm một chân dưới là cái cảm giác gì không? Một chân máu thịt lẫn lộn, em nghĩ sao, Đỗ Tĩnh Đường?”
Mà một đàn ông khác mặt trắng bệnh, vội vàng đưa điện thoại di dộng ném một bên.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Kính đi tới, nhặt di động trên mặt đất: “Gặp quỷ?”
“Thấy Sở Luật so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.” Anh lè lưỡi, giả bộ làm mặt quỷ bị thắt cổ.
“Anh ấy nói gì đó?” Đông Phương Kính đặt di động của Đỗ Tĩnh Đường trên bàn, trong lòng anh một hồi không chú ý, một đôi chân to đạp lên mặt đất, sau đó lại sám hối, lại làm cho anh khóc, dong dài một lúc, anh sợ chính mình nhịn không được sẽ trực tiếp mang em ấy bóp chết.
Đỗ Tĩnh Đường rốt cục cũng thu hồi lại biểu tình vẻ mặt quỷ kia, đặt mông ngồi xuống, kết quả mông phía dưới lót một thứ mà anh không để ý, sợ hãi nói: “Sở Luật đánh người, còn đánh người ta máu thịt lẫn lộn, chẹp.” Anh rụt rụt cổ: “Em đã lâu không thấy anh ấy đạn người, nhớ trước kia khi ở trường học, lực phá hoại khiến người sợ hãi ba phần, nếu thất sự ở trong tay anh ấy, người kia cũng đến mức phải rách da rách thịt, ây, em ngồi lên cái gì đây, như thế nào người sung sướng như vậy?”
Anh vươn tay sờ soạng nửa ngày phía dưới mông, kết quả lôi ra một chiếc di động, màn hình đã bị gánh nặng không chịu được của anh đè xuống mà chia năm xẻ bảy.
“Ôi, di động của tôi, di động của tôi, tính là có tiền cũng không mua được chiếc di động này, tôi kiếm vài vạn tiền cũng không có phương pháp, hiện tại cũng không mua được di động, uhuhu… Di độn của tôi!”
Đông Phương Kính ngồi một bên nhẹ nhàng than một tiếng, rồi sau đó chỉ có hai chữ kia để lại cho anh.
Số phận.
Lại nói đến Sở Luật đánh người đến cha mẹ còn không quen biết, đương nhiên anh cũng hỏi ra được chút chuyện, ngồi xổm xuống. Miệng người đàn ông ngậm cục đá, thỉnh thoảng giãy giụa.
“Đại ca, đại ca, em sai rồi, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, anh tạm tha em đi.” Hắn dùng đôi mắt cầu xin, chỉ đáng tiếc, hắn không có một đôi mắt ngập nước, mà là một đôi dài màu xanh, lúc này càng hiện đáng khinh.
Điều này có thể trách hắn sao? Mẹ hắn sinh hắn đã thành như vậy, nếu lớn lên sống tốt, hắn còn đi làm loại chuyện trộm cắp này sao, đã sớm dùng một khuôn mặt đi kiếm cơm đi.
Sở Luật khoanh tay trước ngực, thân thể người đàn ông run run như lá mùa thu, mắt thấy liền phải tan giá, đừng…. đừng…hắn không muốn chết.
Sở Luật cầm ví da trong tay mở ra, bên trong ngoài một đống tấm card, còn có một chồng trăm tiền còn nguyên giá trị lớn, nghĩ cũng không nghĩ liền từ bên trong rút ra một ít, dùng số tiền giấy màu đó đập lên mặt người đàn ông: “Cầm tiền, thay tôi làm một chuyện, bằng không, tôi thấy anh một lần, đánh anh một lần.”
Người đàn ông thật sự bị đánh sợ, tuy rằng từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu người đánh, cũng tính là người từng trải nhưng hôm nay không có giống nhau, đau, ngay cả xương cốt cũng đau, còn có cái loại này làm hắn không thể mở miệng, trứng đau.
Hắn không ngừng gật đầu, chỉ cần ông anh này thả hắn, đừng nói bắt anh làm gì, làm anh thành cháu trai đều được.
Sở Luật cầm tiền nhét trong ngực người đàn ông, sau đó nhẹ giọng nói một câu, mặt người đàn ông hiện lên một ít khó xử, giống như có chút không đành lòng, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Sở Luật, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Làm chuyện không tốt, bà Lý nhận được điện thoại của người đàn ông liền chạy vội vã lại đây.
Người đàn ông vuốt mặt, đôi mắt to đậu xanh, diện mạo bình thường, nói đi nói lại, miệng thở ra, còn có răng vàng trên miệng không biết mấy năm chưa có quét qua, răng cửa to có hai chỉ cực ám đặc sắc.
Vết thương trên mặt đã tốt một ít, trên mặt khoé miệng vẫn lặng, hắn lau miệng, vừa thấy nước mặt lão bà liền nói.
“Đến lấy tiền.” Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt lên trường, lại dùng chân lau một chút, làm bà Lý dạ dày trào dâng, thật là ghê tởm, vẻ mặt khó coi lấy tiền, ném qua.
“Tôi nhận!” Người đàn ông cầm tiền, tính cũng không cần biết là nhiều hay ít, mới là mấy trăm đồng tiền, người đàn ông kia còn cho vài ngàn. Vì mấy ngàn tiền, đừng nói là trước phụ nữ, trước heo hắn cũng nguyện ý.
Bà Lý cho rằng việc này xong rồi, cho tiền, thanh toán xong. Kết quả người đàn ông kia lại nhìn từ trên xuống dưới bà Lý, cặp mắt kia làm bà Lý rất không thoải mái, tuy rằng đã có tuổi, dáng người đã sớm thay đổi, mặc dù vẫn cố tình giữ gìn, nhưng trên bụng, mặt vẫn có nếp nhăn, đó là món quà của năm tháng, không phải do bà nói không cần là được. Như nào đi nữa bà kì thật chính là một bà lão.
Bà Lý xoay người muốn đi thì người đàn ông kia liền tiến lên chặn đường bà Lý.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bà Lý ôm chặt túi xách chắn trước ngực, giống như người đàn ông này thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của bà vậy.
Người đàn ông thấy bà vừa kéo, trong lòng càng tắc.
“Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên cùng thím nhiều lời nói chuyện, tuy rằng thím lớn tuổi, bất quá lớn lên còn được.” Hắn vươn tay vuốt ve mặt bà Lý, kết quả không có tinh tế, cũng không có mượt mà, kết quả sờ đến một tay trơn nhẵn, rất giống như sờ đến một đống dầu mờ thịt ba chỉ, nháy mắt làm hắn hứng thú cũng không có.
Nhưng mà vừa nhớ đến người đàn ông tàn nhẫn kia, còn đánh hắn đau xương cốt, thật sự giống như là hắn nói, đừng nói trước bà lão, liền tính là một đầu heo, hắn cũng muốn căng da đầu đi lên.
“Ngươi muốn làm gì?” Bà Lý doạ hét lên, người đàn ông bịt chặt miệng bà Lý, sau đó ép bà Lý tới một bên, hắn thật sự khóc không ra nước mắt, khoé mắt cũng không có tiền đồ mà ướt lên.
Mẹ ơi, nhi tử vô dụng a!
Bà Lý không ngừng giãy giụa, quần áo trên người bị doạ ướt đẫm, sắc mặt bà trắng bệch, hiện tại trên mặt lớp tran điểm cũng trôi đi không ít, bà nằm mơ cũng không nghĩ đến, hắn lớn như vậy, chính mình tìm tới hắn lại có chủ ý này.
“Buông ra…” Bà Lý thật vất vả mới hít được chút không khí, vừa muốn há mồm kêu, kết quả lại bị bịt chặt, còn có trên khắp mặt bà loại hương vị miệng thối, đôi mắt bà Lý nhiễu loạn, bà thạt sự sặp bị nghẹt thở đến chết.
Xoạt một tiếng, quần áo trên người bà Lý, một chút lại một chút, một tiếng lại một tiếng, xé mở, lúc ban đầu bà Lý còn giãy giụa rồi cuối cùng hình như coi như nhận, bên trong quân áo lộ ra một thân thịt mỡ trắng bóng.
“Cũng đã lớn thành như vậy, còn mặc loại nội y này? Chậc…” Người đàn ông khơi mào nội y nữ nhân, vẫn màu đỏ rực, xé nát, không sợ mặc trên người không thở nổi sao, người đàn bà dâm đãng m, người già nhưng tâm không già.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới bà Lý một thân thịt mỡ, lại chẹp một tiếng, từ trên xuống dưới đều như một quả cà tím dài, phía dưới nhìn không tới, bị một vòng bụng thịt mỡ che hết sắp rớt xuống dưới đùi rồi.
Người đàn ông sờ soạng ngực bà Lý một phen, xoa, bóp, một chút cảm giác cũng không có, hắn lấy di động chụp bà Lý, bà Lý tuyệt vọng nhắm mắt lại, một khuôn mặt già bởi vì không ngừng khóc nên tẩy một tầng phấn ra.
Người đàn ông lại chụp thêm mấy tấm ảnh mới ngồi xổm xuống, một bàn tay lại sờ soạng ngực bà Lý, không đúng, là rủ xuống ngực.
“Thím à, nói thật, thím trưởng thành như vậy, tôi thật không nghĩ nhiều, cho nên cầm mấy bức ảnh chụp ra ngoài.” Hắn thử một chút nha, lại sờ mặt mình, vẫn còn đau, hắn “chát” một tiếng, quăng chi mặt bà Lý một cái tát.
“Bà đê tiện, nếu không phải bà, cũng không khiến lão tử bị người ta đánh thành như vậy, người cũng không hỏi cho rõ ràng, bà coi mạng lão tử là nhặt về chắc?” Hắn lại một phen nắm tóc bà Lý, không cần coi hắn là người tổ, hắn sao có thể sẽ là người tốt, cho nên cũng đừng hy vọng hắn sẽ nhẹ tay, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nói không chừng hắn còn sẽ hạ thủ lưu tình.
“Thím, có người bảo tôi cảnh cáo thím, có người khônng nên động đến, nếu lần sau thím lại có chủ ý với cô ấy, ảnh chụp này của thím…” Hắn cười lạnh, lời nói phun trên mặt bà Lý, nói một câu, liền niết nhẹ ngực bà Lý,bà Lý hổ thẹn, lại hận, hai hàng răng đều sắp bị cắn.
“Cho nên, thím à, tôi khuyên vẫn là nên ngừng nghỉ một chút, đừng không có việc gì, chọc tới người không nên chọc. Bằng không thím liền chờ ảnh chụp thím trên TV đi, chẹp, một thân thịt mỡ này, bảo đảm làm không ít người nhìn không có hứng thú, về sau lại không dám ăn thịt ba chỉ.” Người đàn ông dời tay đi, lau tay lên một bên quần áo, hắn luôn cảm giác tay mình dính nhơm nhóp thịt ba chỉ.
Hắn đem di động cất kĩ, lại lấy qua túi xách bà Lý, đổ đồ bên trong ra, cuối cùng cầm đi hết hoa tai, vòng cổ, nhẫn kim cương, còn có vòng tay, cùng với di động của bà Lý.
Bà già tuy rằng già, bất quá vẫn rất có tiền, mấy thứ này bán đi sẽ được khong ít tiền.
Hắn đắc ý đi rồi, bà Lý mới lại ôm quần áo chính mình, lộ ra thân thể trắng bóng, cũng không dám khóc lớn, không dám kêu cứu, bà không quên mình vừa rồi bị chụp một đống ảnh.
Bà không khỏi rùng mình, đồng thời khuất phục, cũng là sợ hãi, trên trán rịn ra tầng mô hôi lạnh, bà không dám tưởng tượng, nếu những bức ảnh chụp đó bị phát lên mạng, rồi lại tới trên TV, bà còn muốn sống hay không, bà đã lớn tuổi như vậy, sao lại phải chịu tội này.
Bà thật khóc không ra nước mắt, tay chân luống cuống cầm quần áo lên, mặc lung tung trên người, xám xịt thấy không có ai, liền chạy trở về.
Thời điểm về đến nhà, rất tốt, ít người, cũng chỉ có một quản gia, quản gia vừa thấy bộ dáng bà Lý, bị khiếp sợ, trời ơi, phu nhân làm sao vậy, người như nào lại thành như vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, phu nhân gặp chuyện gì, quần áo rõ ràng là bị người ta xé, nhưng tuổi tác phu nhân, còn có người làm với bà chuyện kia sao?
“Câm miệng!” Bà Lý cảnh cáo một tiếng với quản gia: “Chuyện tôi ở trên đường quăng ngã, không được nói cho người khác.”
“Vâng, tôi đã biết.” Quản gia gật đầu, cô đương nhiên sẽ không nói, bất quá phu nhân này thật đúng là lậy ông tôi ở bụi này, nếu thật là ngã còn nói những lời này sao, còn nói, ném tới nơi nào, có thể quăng ngã thành như vậy sao, này chính là, chính là…
Chỉ là, cô thật sự cảm giác thế giới này quá điên cuồng, vẫn là địa cầu thật sự quá nguy hiểm. Phu nhân tuổi tác lớn như vậy, như nào còn có người đối với bà chuyện kia.
Bà Lý vội vàng chạy vào bên trong phòng ngủ, kết quả vừa thấy chính mình, khóc cũng không có nước mắt.
***
“Mẹ, chuyện làm thế nào?” Lý Mạn Ni bớt thời gian trở về nhà mẹ đẻ, hiện tại chuyện đè trong lòng cô, cũng chỉ có cái này, chỉ cần giải quyết, cô bề sao có thể kê cao gối ngủ không cần lo nghĩ.
Nhưng cô đợi nửa ngày, mẹ Lý cũng không trả lời, ngược lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Mẹ.” Lý Mạn Ni lay nhẹ bả vai mẹ Lý: “Mẹ làm sao vậy?”
“A, không có việc gì.” Mẹ Lý bỗng nhiên phản ứng lại, cười rất khó coi: “Mạn Ni à, con đã có em bé, về sau đừng chạy loạn.” Bà hiện tại vẫn chưa khôi phục lại, chỉ cần vừa nhớ tới chuyện phát sinh không lâu trước đây, bà liền một nhày không thể yên, đêm không thể ngủ, còn có những bức ảnh chụp không biết ở nơi nào, bà ngay cả cơm cũng không ăn huống chi là chuyện khác.
“Mẹ, con biết rồi.” Lý Mạn Ni cũng không chú ý tới sự hoảng hốt của mẹ Lý, lại hỏi: “Mẹ, không phải mấy ngày trước mẹ nói, tìm người giáo huấn người đàn bà kia, thế nào, chuyện không thành?”
“Hả, thành thành.” Mẹ Lý đánh ha ha, kì thật bà nào có biết có thành hay không, bà tìm người nọ cũng không có nói, đến cuối cùng mang bà…
*phù phù ta ghép 3 chương dịch liền luôn đó:”>> đừng trách ta nha hì hì