Cô mở túi của Hạ Dĩ Hiên, lấy đồ vật từ bên trong ra xem, hóa ra đều là thuốc, là thuốc gì hiện tại cô cũng chưa rõ. Cô lấy ra một bọc nhỏ, sau đó đưa lại cho tên trộm kia:
“Phiền cậu trả lại cái này, tiền tìm anh tôi lấy gấp đôi.”
Cậu bé cười vui vẻ rồi lủi nhanh vào giữa đám người.
Hạ Nhược Tâm nhét túi thuốc vào túi sách, sau đó đi làm như không có việc gì xảy ra. Nhưng ngoài ý muốn, tổng giám đốc Sở hôm nay không đi làm, đương nhiên anh không tới thì Hạ Dĩ Hiên cũng không có khả năng sẽ tới.
“Sao ông chủ lại không tới?” Cô hỏi thư ký Tiểu Trần.
Thư ký Tiểu Trần không biết từ đâu có được một ít nội tình, nhỏ giọng đối với Hạ Nhược Tâm nói:
“Cô không biết gì sao?”
“Cái gì mà thần bí như vậy?” Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bàn của mình, kỳ thật không có chút hiếu kỳ nào, muốn nói cô nghe cô sẽ nghe, không muốn nói cô cũng không dò hỏi.
Thư ký Tiểu Trần đứng lên, sau đó chạy tới bên cạnh bàn Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ của tống giám đốc nửa năm trước chẳng may thành người thực vật.”
“Có nghe thoáng qua.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, hàng mi dài ẩn hạ chút mờ mịt.
Đâu chỉ là nghe thấy, trên đời này còn có hai người chứng kiến tận mắt, một là Hạ Dĩ Hiên, hai chính là cô.
“Nghe nói gần đây giống như sắp tỉnh.” Thư ký Tiểu Trần lại nhỏ giọng lại. “Cho nên sắp tới có lẽ tổng giám đốc của chúng ta sẽ không tới đây. Anh ấy không tới thì tốt rồi, chúng ta muốn làm gì thì sẽ làm thế, muốn chơi như nào cũng có thể chơi như thế.”
Ngón tay đang dọn dẹp tài liệu của Hạ Nhược Tâm ngừng một chút, sau đó lại cúi đầu thu dọn mấy thứ này.
À, Tống Uyển sắp tỉnh, khó trách Hạ Dĩ Hiên ngủ không ngon. Đúng vậy, chuyện này ngoại trừ cô cùng Hạ Dĩ Hiên biết thì còn có người khác nữa cũng biết, đương nhiên người này chính là Tống Uyển.
Trên đời này đã không có gì có thể vĩnh viễn bị che giấu, Hạ Dĩ Hiên cho rằng mình an toàn nhưng đừng nên quên mất còn có Tống Uyển. Bác sĩ nói Tống Uyển có lẽ cả đời cũng không tỉnh, nhưng cũng nói có thể tùy lúc sẽ tỉnh.
Nếu thật là như thế, vậy thì chờ đến một ngày khi Tống Uyển tỉnh chính là thời điểm Hạ Dĩ Hiên sẽ chết. Đương nhiên Hạ Dĩ Hiên cũng biết rõ điều đó, bằng không cô ta sẽ không có khả năng hoảng loạn như vậy. Đột nhiên Hạ Nhược Tâm nghĩ tới túi thuốc trong túi xách của mình, cô đứng lên đi tới ngăn tủ lấy túi xách ra, đặt lên đầu gối, từ bên trong lấy ra một túi đồ vật. Là một lọ thủy tinh nhỏ, bên trên đánh dấu cô nhìn không hiểu, nếu có Cao Dật nói thì tốt rồi, nhưng hiện tại cô có gương mặt này, cô nhẹ than thầm một tiếng, kỳ thật cô có chút không còn mặt mũi đi gặp Cao Dật.
Cô lại đem lọ thuốc nhỏ này nhét vào túi xách, sau đó đứng lên chuẩn bị ra về.
“Cô đi đâu?” Thư ký Tiểu Trần gãi đầu: “Cô dám về sớm?”
“Về thì về, dù sao ông chủ cũng không ở đây.” Hạ Nhược Tâm chỉnh lại quần áo một chút, cũng đã vào bên trong thang máy, ngay cả công việc cũng mặc kệ.
Thư ký Tiểu Trần vẫn đứng hình ở bàn. Ài… Cô không khỏi than một tiếng. Thế giới kẻ có tiền cô thật không tưởng tượng được.
Về tới Lục gia, vừa lúc Gia Hân Bảo cũng ở đây, đang cùng với Lục Khả Ân uống trà. Anh là một người biết cách chung sống với người khác, nếu đổi thành bác sĩ Gia thì hai ông già này chắc chắn đã sớm đánh nhau rồi. Gia Hân Bảo ưa nhìn, miệng lại ngọt, kỳ thật dù là ai cũng sẽ thích, hơn nữa anh nói chuyện rất đúng mực, trước nay đều không nói chuyện bệnh tránh cho có người nghe thấy bệnh liền biến sắc.
Lục Khả Ân cầm tách trà uống, cả người đều rất nhàn nhã nhưng có thể cảm nhận được tâm tình của ông không tồi, có lẽ là tốt nhất kể từ khi xuất viện.
“Bác sĩ tiểu Gia, tôi nhờ anh một chút.” Hạ Nhược Tâm nói với Gia Hân Bảo.
Bọn họ nơi này, tất cả mọi người đều gọi ông Gia là bác sĩ Gia, còn Gia Hân Bảo là bác sĩ tiểu Gia, có thể phân biệt hai người rõ ràng.
“Được.” Gia Hân Bảo đứng lên đi theo Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lấy lọ thuốc trong túi đưa ra: “Bác sĩ tiểu Gia, tôi hỏi một chút, anh có biết đây là loại thuốc gì không?”
“Để tôi xem.” Gia Hân Bảo lấy lọ thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm, sau đó lắc lắc trước mặt mình, ngủi một chút mùi thuốc rồi lại đóng nắp vào.
“Cái này chưa biết ngay được bởi vì không thấy ghi chú gì, cũng không có tên thuốc, cho nên tôi cần mang đi xét nghiệm một chút.”
“Được, phiền anh rồi.” Hạ Nhược Tâm nghe Gia Hân Bảo nói như vậy cũng yên tâm, bằng không cô thật không biết đi đâu mới có thể biết được đây là thuốc gì.
“Chuyển nhỏ, đừng để ý.” Gia Hân Bảo nhét lọ thuốc vào túi mình, anh đưa tay lên xem đồng hồ. “Vừa lúc tôi đang rảnh, để tối tôi sẽ cho cô đáp án.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm lại một lần nói lời cảm tạ.
“Ha ha, đã nói không cần.” Gia Hân Bảo cười sảng khoái, sau đó anh lại tiến tới trước mặt Hạ Nhược Tâm: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết, gương mặt này có phải đã được chỉnh không là được. Đừng quên tôi là bác sĩ,” anh chỉ vào đôi mắt của mình, “đôi mắt này có độc.”
Hạ Nhược Tâm vẫn cười như cũ, đó là có ý tứ gì, có khi không trả lời lại là câu trả lời tốt nhất. Quả nhiên Gia Hân Bảo có thể là cảm thấy nhàm chán cũng liền không gặng hỏi vấn đề này nữa.
Tới buổi tối Gia Hân Bảo quay lại liền tìm Hạ Nhược Tâm.
“Đã có kết quả, cô tự xem đi.” Anh đưa một tờ báo cáo xét nghiệm giao cho Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm nhận lấy, ngồi xuống chú ý đọc, cô xem nửa ngày cũng không hiểu rõ lắm, bởi vì có nhiều từ chuyên môn, rốt cuộc cô không học ngành y, nhưng Gia Hân Bảo có thể chỉ giúp.
“Cái này giống như một loại thuốc ngủ nhưng trong tình huống bình thường bác sĩ sẽ không kê loại thuốc này cho bệnh nhân.” Gia Hân Bảo dựa lưng vào ghế, tiếp tục nói. “Kỳ thật cũng có thể coi là một loại thuốc cấm, tuy rằng với chứng mất ngủ có tác dụng không tồi nhưng có chút tác dụng phụ nguy hiểm, loại thuốc này sẽ khiến người dùng bị phụ thuộc, sẽ khiến người trước sau đều mơ màng như sắp ngủ, nếu dùng quá nhiều khả năng sẽ khiến ngủ mê man không tỉnh.”
“Có thể hiểu đơn giản là như này,” anh nhẹ nhàng bóp ngón tay đang đặt trên bàn, “có khả năng sẽ thành người thực vật.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm đứng lên đem báo cáo trong tay cất đi, cũng không nhiều lời nói chuyện khác, đương nhiên Gia Hân Bảo cũng thông minh sẽ không hỏi nhiều.