Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 630: Cô không cần thứ gì của nhà họ Sở

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Ờm, và hơn nữa da của bé mập mạp tương đối rắn chắc nên dù có bị ngã bé cũng không có vấn đề.

“Cảm ơn bà nội.” Cái miệng ngọt của bé mập mạp gọi một câu bà nội khiến Tống Uyển rất vui vẻ, lấy từ bên trong túi ra mấy viên kẹo đặt trong tay bé mập mạp.

“Cháu đó đứa nhỏ này thật đúng là ngoan, bị ngã thành cún rồi cũng không thấy cháu khóc.”

Sở Giang “……”

Đây là đang làm tổn thương hay là đang khích lệ?

“Cảm ơn bà nội.” Được một tay đầy kẹo, bé mập mạp phi như bay vào trong lớp học.

“Này, Cao Tiểu Vũ, sao em lại ở chỗ này vậy?” Bé mập mạp vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền vui vẻ nở nụ cười: “Em xem, bà nội bên kia tốt lắm cho anh rất nhiều kẹo.” Nói xong bé mang kẹo ra, cẩn thận đặt trong tay Tiểu Vũ Điểm: “Nè, anh cho em tất.”

Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay viên kẹo thật đẹp xinh.

“Ai cho mày lấy kẹo sữa của tao?” Sở Tương ở một bên liền lấy lại, móng tay cào xuống tay bé nhỏ của trẻ con sao có thể chịu được, kẹo rơi mà tay nhỏ cũng bị rách cả da.

Tiểu Vũ Điểm mím môi, mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau.

Bé đau chỉ cần tìm mẹ, bởi vì mẹ sẽ thổi vù vù liền không đau.

“Làm sao vậy?” Cô giáo Tiểu Manh chạy tới, vừa thấy tay Tiểu Vũ Điểm xẹt qua mấy vết máu bị doạ không nói nên lời, sao lại bị thương, ông trời của con ơi. Cô vội vàng tìm hòm thuốc, phải đi lấy thuốc sát trùng.

Lúc này, một bàn tay to duỗi lại đây, vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong ngực.

“Bé ngoan, làm sao vậy?”

Tiểu Vũ Điểm vừa thấy đây là người ông nội đối với bé rất rốt. Sau đó duỗi tay ra, Sở Giang vừa thấy tức khắc khuôn mắt xanh mét: “Ai làm cháu gái bé nhỏ của tôi bị thương thành như vậy, còn có gia giáo hay không.”

Kết quả bé mập mạp giơ ngón tay ra chỉ Sở Tương đứng một bên: “Ông, là Sở Tương cào rách tay Tiểu Vũ Điểm.”

Gương mặt già của Sở Giang lập tức đỏ hồng, Tống Uyển có loại xúc động muốn đem Sở Tương mang trả lại.

“Có đau không?” Sở Giang cẩn thận bôi thuốc lên tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, tay Tiểu Vũ Điểm co rút lại, nhưng không khóc.

Sở Giang xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm: “Cháu rất giống bố cháu khi còn nhỏ, khi đó bố cũng lớn như cháu vậy, nếu té ngã bị thương hoặc là đau cũng không thấy bố cháu khóc.”

“Bố là bác sĩ, cho nên không đau,” Tiểu Vũ Điểm rút tay lại, trong ý thức chỉ có lúc đến bệnh viện mới đau, nhưng sau khi qua cơn đau thì sẽ không đau.

Sở Giang than một tiếng, ông làm thế nào mới có thể làm đứa nhỏ này biết, kì thật Sở Luật mới là bố của bé, nhưng mà con trai ông sao có tư cách làm bố, để đứa nhỏ này gọi nó một tiếng bố chứ.

Tuy rằng nói vậy nhưng cũng không thể trách Sở Luật, dù sao cũng là người phụ nữ Lý Mạn Ni kia làm chuyện tốt. Nhưng rốt cuộc lúc ấy nó thật sự đã từ chối cứu một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này lại là con gái của nó.

Ai có thể nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến đâu, tất cả bởi vì Lý Mạn Ni. Nghĩ đên đây ông nổi lên sóng bão căm hận.

“Ông nội.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm lấy ngón tay của Sở Giang

“Ừm, làm sao vậy, ngoan ngoãn.”

Sở Giang đau lòng tay cháu gái, cũng chỉ ở trước mặt đứa nhỏ này ông mới không phải người trên thương trường Sở Giang làm mưa làm gió, mà một người ông nội này cũng chỉ có đứa nhỏ trong lồng ngực này là đứa cháu gái duy nhất.

“Ông nội, đừng nói cho mẹ, là chị gái nhỏ…” Tiẻu Vũ Điểm cầm nắm tay lại: “Tiểu Vũ Điểm không đau, mẹ mà biết sẽ không cho Tiểu Vũ Điểm đi học.”

Sở Giang vừa nghe lời này, cả khuôn mặt đều nóng ran.

Sở gia bọn họ rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì đây.

Buổi chiều, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trong lòng ông nội chờ mẹ đến đây đón bé. Tống Uyển kéo tay Sở Tương, một lúc Sở Tương kêu đói bụng, một lúc lại kêu khó chịu này nọ, tóm lại chính là không muốn ngốc nghếch ở chỗ này.

“Bà mang nó về đi.”

Sở Giang nhìn lướt qua Sở Tương đang cáu kỉnh, nói với Tống Uyển một câu.

Nhưng mà Tống Uyển luyến tiếc cháu gái ruột mà.

“Bà trở về đi, đừng để nó lại gây phiền, tôi đau đầu.” Sở Giang xác thật chịu không được Sở Tương thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu la. Trước kia chính vì cảm giác đứa nhỏ này khó tính, lòng dạ đen tối nhiều, hiện tại càng không thích, đây đâu chỉ là nhiều lòng dạ đen tối, quả thực chính là một bụng dã tâm.

Cuối cùng Tống Uyển chỉ có thể lôi kéo Sở Tương ngồi trên xe. Mà Sở Giang vẫn ngồi ở bậc thang chờ Hạ Nhược Tâm đến.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm đột nhiên gọi một câu, cũng chạy về phía trước, nhanh đến nỗi Sở Giang căn bản không phát hiện thì ra mẹ của bé đã đến.

Hạ Nhược Tâm vuột mái tóc rối loạn của con: “Hôm nay có ngoan hay không?”

“Vâng, rất ngoan.” Tiểu Vũ Điểm chỉ tay ra phía sau: “Mẹ, là ông nội.”

Lúc này Sở Giang đã đứng lên, cũng đi theo tới, mà Tiểu Vũ Điểm không có chút ý tứ nào nghĩ tới muốn cùng người ông nội này trở về.

“Cám ơn ngài,” Hạ Nhược Tâm nói càm tạ với Sở Giang. Tống Uyển ở đâu đây không phải chuyện cô có thể quan. Cô cũng sẽ không đưa Tiểu Vũ Điểm đến Sở gia, có thể để bọn họ gặp nhau đã là giới hạn lớn nhất của cô rồi, cái khác, nàng cự tuyệt.

“Không cần khách khí.” Sở Giang xoa nhẹ của đầu Tiểu Vũ Điểm: “Nhược Tâm, là tôi muốn cảm ơn cháu mới đúng.”

Hạ Nhược Tâm không rõ, cảm ơn cô làm cái gì.

“Cảm ơn cháu đã dạy dỗ Tiểu Vũ Điểm rất tốt, bé rất rất có lễ phép, thực hiểu chuyện.” Sở Giang thật tình cảm giác đứa cháu gái này của mình xác thật là được dạy dỗ rất tốt, bé rất có giáo dục. Nếu lúc trước nuôi ở nhà bọn họ, với tính của Tống Uyển không biết sẽ nuôi dạy cháu thành cái bộ dáng gì.

Nhưng cũng có khi muốn xem, nếu Tiểu Vũ Điểm thật sự được nuôi ở Sở gia, đứa bé chảy dòng máu nhà họ Sở cũng không có khả năng sẽ sai lệch về nhân cách.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái: “Từ nhỏ bé đã ngoan, tôi cũng không dạy dỗ bé cái gì, có thể là đứa bé nghèo trưởng thành sớm đi.” Cô cười một tiếng, cũng không có ý gì khác. Nhưng trong lòng Sở Giang lại khổ sở, ông biết hai mẹ con mấy năm nay sống rất không tốt, trong lòng ông rất cảm kích cô, ở trong một tình huống khó khăn như vậy có thể sinh hạ đứa nhỏ này, cũng đã giáo dục con tốt như thế.

Ông từ trên người lấy ra một tấm thẻ.

“Nhược Tâm, thẻ này cháu cầm lấy đi.”

“Không cần, Sở tiên sinh, chúng tôi không cần.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn nhận đồ của Sở Giang: “Tôi có công việc, có thể nuôi con gái được.”

Tiểu Vũ Điểm dựa vào trên đùi mẹ, cũng dùng sức gật đầu: “Tiểu Vũ Điểm và mẹ sẽ không nhận đồ của người khác, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ kiếm thật nhiều tiền mua búp bê cho mẹ, cũng sẽ bảo vệ mẹ.”

“Con yêu thật ngoan.” Hạ Nhược Tâm bế con lên hôn vào má của bé: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cá nhé.”

Edit: Maru

(14484)

Chọn tập
Bình luận
× sticky