Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1010: Chột dạ cái gì

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Hạ nhược Tâm lần đầu nhìn thấy bác sĩ riêng của Lục gia bởi vì ông không thường tới Lục gia, chủ yếu bởi vì tính tình Lục Khả Ân rất cứng đầu, không thích bác sĩ cũng như không muốn có bác sĩ. Chỉ là lúc này ông lại bị bệnh.

Thân thể của ông ông liền biến, sợ là về sau đều phải nhờ tới bác sĩ chú ý.

Bác sĩ riêng của Lục gia họ Gia, dòng họ này rất đặc biệt. Trước kia Hạ Nhược Tâm cũng biết một bác sĩ khác mang họ Gia, tên cũng rất lạ, chính là Gia Hân Bảo. Bác sĩ kia đối với cô rất tốt, không biết có quan hệ gì với bác sĩ Gia này không.

Đôi khi cô thật sự cảm giác cuộc sống giống như một vở kịch.

Bác sĩ Gia mang theo con trai mình đến, mà con trai ông không phải ai khác, đúng là người Hạ Dĩ Hiên quen, là Gia Hân Bảo.

“Lão Lục, có phải ông lại trộm uống rượu?” Bác sĩ Gia thấy sắc mặt Lục Khả Ân không tốt liền biết lão già này lại không nghe lời. Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống rượu hút thuốc, sao lại đều không nghe theo.

Lục Khả Ân trợn tròn đôi mắt, đặt bàn tay thỉnh thoảng nắm chặt, ông thật muốn cho một quyền lên mặt bác sĩ, thật muốn ông bị chôn sống sao.

Không nhìn thấy mặt Giản Thanh Doanh ngày càng đen kia à?

“Ông trộm uống rượu?” Giọng bà đanh lại hỏi Lục Khả Ân.

“Không, tôi không có.” Lục Khả Ân nghẹn tới đỏ mặt, đây là dù có chết cũng không nhận.

Ông hung hăng trừng mắt nhìn ông bác sĩ gia đình, không nói lời nào cũng không có ai nói bị câm đâu.

Bác sĩ Gia gãi gãi mũi mình, sau đó lắc đầu. Lão già này thật bướng đến chết, lúc trẻ bướng đã đành, hiện tại sao vẫn ương bướng như vậy.

“Đúng rồi, đây là con trai tôi, Gia Hân Bảo.” Gia lão tiên sinh giới thiệu Gia Hân Bảo bên cạnh. “Đối với loại bệnh này nó giỏi hơn một ông già như tôi.”

Kết quả mới nói ra ‘bệnh này’ Lục Khả Ân đã nhảy dựng.

“Ông mới có bệnh. Trong mắt ông ai chả có bệnh!”

Ông có bệnh chỗ nào? Ông rất khỏe mạnh, ai dám nói ông có bệnh ông liền cáu giận với người đó.

“Được rồi.” Bác sĩ Gia không muốn ngồi cãi nhau với lão già này ở đây, còn nói không bệnh, không bệnh mà ông ta còn phải nằm ở đây sao.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghĩ thầm, ba vẫn giống như trước ương bướng mười phần, cứ nghĩ thân thể không có vấn đề gì nhưng lần này thật sự khiến mọi người sợ chết khiếp, đặc biệt là cô.

“Tiểu Hoa.” Lục Cẩm Vinh đã đi tới, đưa tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm.

“Cảm ơn em.”

“Chúng ta là người một nhà.” Hạ Nhược Tâm nhìn anh cười cười. “Người một nhà không nói như vậy.”

“Được, anh không nói.” Lục Cẩm Vinh nhét tay vào trong túi quần. “Em vẫn không muốn anh giúp sao?”

“Không cần.” Hạ Nhược Tâm hiểu được anh đang muốn nói gì, nhưng thật sự là không cần. Cô có phương pháp báo thù của mình, có thù là một mình cô, không cần người khác tham dự.

“A?” Gia Hân Bảo dụi đôi mắt. “Bóng dáng này…”

“Hạ tiểu thư, xin đợi một chút.” Anh vội vàng đi tới, kết quả cô gái trước mặt xoay người lại thì là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

“Hạ tiểu thư, cô phẫu thuật thẩm mỹ sao?”

Hạ Nhược Tâm chớp đôi mắt, người này sao lại có thể nhận ra cô. Nhưng mặc kệ anh ta nhận ra như thế nào thì cô cũng sẽ không thừa nhận.

“Bác sĩ Gia gọi tôi sao?” Cô giả vờ khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Gia Hân Bảo đánh giá cẩn thận khuôn mặt của Hạ Nhược Tâm, hình như không động tới dao kéo, cũng không có gì giống cả, ngay cả giọng nói cũng khác.

Không đúng, vẫn là không đúng, anh vẫn cứ không nói ra được cảm giác kỳ lạ này.

“Xin hỏi, cô là…” Anh còn không biết tên cô, chỉ là loại cảm giác này thật sự giống người kia. Tuy rằng mặt mũi thay đổi nhưng tỉ lệ khuôn mặt thật sự là một người.

“Chào anh, tôi tên Lục Tiêu Họa.” Hạ Nhược Tâm che giấu được cảm xúc của mình rất hoàn mỹ, bao gồm cả Sở Luật cũng khó nhận ra huống chi Gia Hân Bảo, nói tới nữa cô cùng Gia Hân Bảo cũng chỉ quen biết mấy tháng.

Mà cô nghĩ, sở dĩ Gia Hân Bảo cảm giác cô quen thuộc hẳn do anh là bác sĩ rất chuyên nghiệp. Rốt cuộc khi bác sĩ thăm khám bệnh nhân đều không phải xem mặt mà là cốt cách lẫn tinh thần.

Đương nhiên điều này không phải cô biết mà đều do Cao Dật nói cho cô.

“Lục Tiêu Họa?” Gia Hân Bảo nhất thời không có phản ứng gì, nhưng rất nhanh anh bừng tỉnh.

“Cô là thiên kim Lục gia?”

“Vâng, đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm thừa nhận, cô là thiên kim một giả thiên kim cũng coi như là thiên kim, đúng hay không?

“Tôi còn có việc, đi trước.” Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu với anh, xoay người rời đi. Cô về phòng mình, theo thói quen ôm búp bê vào ngực, sau đó nói chuyện cùng con búp bê vô tri vô giác.

***

Ba ngày sau cô đi làm lại, Gia Hân Bảo cũng không ở lại Lục gia mà ở trong một chung cư nhỏ cách không xa Lục gia, tuy rằng không phải 24/24 chăm sóc Lục Khả Ân nhưng một ngày ba lần đúng giờ tới khám, đó là cần thiết.

“Dừng xe.” Cô kêu tài xế dừng xe lại, muốn tự mình xuống xe bởi vì gặp người quen, là một người quen với biểu tình không bình thường.

Là Hạ Dĩ Hiên.

Cô ta rất vội, giống như đang muốn phải đạt được cái gì nhưng trong lòng lại sợ hãi. Có lẽ buổi tối cũng không ngủ ngon cho nên cả người đều không được tốt.

Đây là cảm giác của Hạ Nhược Tâm với trạng thái hiện tại của Hạ Dĩ Hiên.

Theo như tính tình Hạ Dĩ Hiên mà nói, hiện tại nhất định cô ta đang gặp phải phiền toái gì không giải quyết được.

Cô đi theo, tuy rằng thuật theo dõi của cô không quá tốt nhưng lúc này Hạ Dĩ Hiên hiển nhiên không chú ý tới có ai bám theo hay không. Hạ Dĩ Hiên đi vào trong bệnh viên, sau đó đi vào một phòng của bác sĩ, không biết nói điều gì, sau đó không lâu cô đi ra, thần sắc vẫn luôn vội vàng, trong tay cô cầm thêm đồ vật. Người có động tác đi như vậy có lẽ trong lòng luôn nghi thần nghi quỷ, cô hướng bốn phía xung quanh thi thoảng nhìn, cảm giác không có ai mới đem đồ vật nhét vào túi xách của mình, rồi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Hạ Nhược Tâm lại đi theo ra ngoài, sau đó gọi điện cho Lục Cẩm Vinh. “Anh, giúp em cái này, gấp.”

Sau đó không lâu một thiếu niên gầy yếu chừng mười năm tuổi đi tới đem một cái túi giao cho Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm nhận lấy, quả nhiên chính là đồ Hạ Dĩ Hiên vừa rồi cầm. Người Lục Cẩm Vinh tìm tới cho cô chính là một tên trộm rất cao siêu, chỉ cần hắn ta theo dõi người hay đồ vật cơ bản tám chín phần sẽ lấy được.

Chọn tập
Bình luận