“Nhược Tâm, em biết không, em đã làm rất tốt, tuy không phải dứt bỏ được hoàn toàn, nhưng em cũng đã dũng cảm lắm rồi, tin anh đi, sẽ có một ngày em tìm được hạnh phúc của mình.”
Ngón tay anh di chuyển, chạm lên ấn đường hơi nhăn lại của cô, “Còn nữa, đừng nhíu mày mãi thế, em mới bao nhiêu, nếu còn như vậy nữa thì Tiểu Tâm sẽ biến thành bà lão đấy.”
Hạ Nhược Tâm rụt cổ lại, cố thả lỏng, dần dần, dưới ngón tay của anh, đầu mày nhíu lại giãn ra.
Thật sự, có thể bỏ được thì nên bỏ. Cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, rất rất tốt.
“Cao Dật, cám ơn anh.” cô cảm kích nói, một câu cảm ơn là quá nhẹ, hai câu cảm ơn cũng không đủ, nhưng cô cũng chỉ làm được như thế mà thôi.
Nếu Sở Luật đẩy cô xuống địa ngục, như vậy Cao Dật chính là người kéo cô lên thiên đường.
Khiến cô có lại được tất cả, không mất đi con, không mất đi mạng sống.
Cao Dật đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ, tóc giả không có cảm giác dễ chịu như tóc thật, nhưng tóc sẽ mọc dài ra nhanh thôi, “Đương nhiên anh cần em báo đáp rồi, là gì thì sẽ nói cho em sau.” anh cười xấu xa, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn thấy an tâm.
“Vâng, em đồng ý.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay, thật sự, anh cần gì cô cũng sẽ cho.
“Được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta lên xe đi, anh đói meo rồi, chờ đồ ăn em làm đây.” Cao Dật cười, để Hạ Nhược Tâm ngồi lên xe, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ nét.
Nhược Tâm, anh chờ em thực hiện lời hứa, nếu có một ngày, nếu, anh nói, anh muốn trái tim em thì sao?
Anh lái xe, về mặt này, anh sẽ dùng sức của mình, cũng muốn cô cam tâm tình nguyện dâng lên, không phải vì báo ân, cũng không phải vì hứa hẹn, chỉ là vì, một mình anh mà thôi.
Cảnh phía sau dần bị bỏ lại, tựa hồ như đã bị bỏ rơi, cho dù là người, hay là vật, đi rồi, đều sớm đã vật đổi sao dời, còn bây giờ là tương lai trước mắt.