Bạch Thần Phong nói, hiển nhiên muốn làm nhục cô.
“Có phải cô chê ít?” Bạch Thần Phong ban đầu là sửng sốt, sau đó lại cười lạnh lên tiếng. Gương mặt già với những cơ bắp cứng đờ, khóe mắt cũng không có nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là một người ít cười.
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm hơi rũ long mi, không tự ti không kiêu ngạo trả lời: “Cao Dật lát nữa sẽ trở lại, nếu muốn tôi rời đi rất dễ dàng, chỉ cần anh ấy nói một câu tôi tự nhiên sẽ rời đi, hơn nữa rời đi vô điều kiện, sẽ không ngây ngốc ở chỗ này một giây.” Không phải cô muốn tạo phiền cho Cao Dật, nhưng bởi vì cô thấy hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã sợ hãi, cô không nghĩ lại làm con gái thấy sợ hãi.
“Để tôi xem cô có thể diễn được mấy ngày?” Bạch Thần Phong quăng tay một chút, vừa nghe tới cái tên Cao Dật khuôn mặt liền có chuyển một ít màu xanh lá. Tính tình Cao Dật ông đều biết, ông hít mạnh một hơi, nhịn xuống việc đuổi cô gái này ra khỏi cửa. Bởi vì ông còn sợ Cao Dật lại một lần nữa mấy năm không về, lúc ấy Lạc Âm phải làm sao bây giờ? Lại phải đợi nó một thời gian dài, mà Lạc Âm đứa nhỏ này cũng là một cái tử tâm nhãn*, ông có thể không để bụng Cao Dật, nhưng lại không thể không để bụng con gái mình, hơn nữa ông đã vất vả bồi dưỡng Cao Dật như vậy không phải để cho cưới người khác.
*tử tâm nhãn: đầu óc ngơ ngơ, trong tâm đã chết.
“Lạc Âm, chúng ta đi.” Bạch Thần Phong chỉ nói một câu, mà lúc Bạch Lạc Âm rời đi trên cô lộ ra nụ cười âm lãnh, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, bản năng sợ hãi.
“Mẹ, dì kia cười thật xấu, giống như xà tinh trong hồ lô.” Tiểu Vũ Điểm nhíu một chút lông mày nhỏ của mình, mà âm thanh nho nhỏ lại bị Bạch Lạc Âm nghe thấy.
Cô dùng sức nắm chặt tay, tiểu dã loại đáng chết này, sao dám nói cô giống xà tinh, nhất định cái này là Hạ Nhược Tâm dạy, mà cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không.
“Tiểu Vũ Điểm, nói như vậy không tốt, biết không?” Hạ Nhược Tâm không chú ý tới hận ý trong mắt Bạch Lạc Âm, chỉ vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, không tán đồng dạy con gái.
“Nhưng thật sự rất giống.” Tiểu Vũ Điểm buồn rầu cắn tay nhỏ của mình, bé không có nói sai. “Rõ ràng là thế mà sao mẹ lại nói là không tốt?”
Hạ Nhược Tâm chỉ biết xoa nhẹ trán của mình, con gái của cô, có khi khôn khéo đến mấy cô cũng không cách nào đủ năng lực trả lời cái này trả lời cái kia, mà vấn đề của trẻ con thật là ùn ùn không dứt, cho nên cô cuối cùng đánh thôi đi, mà có lẽ cô phải đi mua cuốn mười vạn câu hỏi vì sao cho con, nếu không thì ngày nào cô cũng sẽ bị con gái hỏi liên tục.
“Ngoan, đi chơi với búp bê đi.” Cô buông con gái xuống, Tiểu Vũ Điểm chạy tới bên cạnh sô pha cầm lấy búp bê ôm vào lòng ngực. Bé chơi chưa được lâu thì cửa lại bị đẩy ra, búp bê trong ngực Tiểu Vũ Điểm rơi xuống đất, sau đó lập tức chạy vào lòng Hạ Nhược Tâm.
“Ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa xoa lưng con gái, bé lại bị dọa sợ rồi.
“Tôi còn tưởng rằng đó là con của Dật, hóa ra chỉ của cô. Dật thật tốt số, mua một tặng một thật tốt nha.” Cửa truyền đến âm thanh châm chọc, kỳ thật không cần nhìn cũng biết là ai lại đây.
Ngoài trừ Bạch Lạc Âm thì sẽ không có người thứ hai chán ghét mẹ con Hạ Nhược Tâm như vậy. Hạ Nhược Tâm không ngừng vỗ về con gái, những câu Bạch lạc Âm nói chỉ khiến cô hơi nhíu mi.
Bạch Lạc Âm không cần mời mà tự vào, cô nhìn xung quanh, đây là phòng của Cao Dật, cô đều không đến được nhiều thế mà anh ấy để người phụ nữ ở nơi này, làm sao cô có thể dễ chịu trong lòng, có thể cam tâm.
“Cao Dật là của tôi, Hạ Nhược Tâm, cô không có khả năng cướp đi anh ấy.” Bạch Lạc Âm đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, cô cười nhưng là ý cười lạnh băng, những gì cô muốn trước nay đều không thể không có.
Từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Hai chân Hạ Nhược Tâm lùi lại một chút, không phải bởi vì sợ hãi mà bởi nước hoa trên người cô ta quá nặng.
“Hắt xì.”
“Hắt xì…”
Hai tiếng hắt xì đồng thời vang lên, Tiểu Vũ Điểm xoa xoa khuôn mặt mình, “Mẹ, kinh quá.” Bé hơi hơi chun cái mũi nhỏ. Quả nhiên là mẹ con, đồng dạng đều chán ghét mùi nước hoa nồng đậm.
Cái loại tiểu dã loại đáng chết, sắc mặt Bạch Lạc Âm càng thêm khó coi, tiểu dã loại này nhất định cố ý, vừa rồi còn nói cô giống xà tinh, hiện tại còn nói cô kinh, Hạ Nhược Tâm, quả nhiên cô ta dạy ra con gái tốt.
Đừng tưởng rằng cô không đối phó được với bọn họ, cũng đừng tưởng rằng họ có Cao Dật chống lưng là không cần sợ hãi. Đây chỉ là tạm thời, bởi bì Bạch Lạc Âm cô không có khả năng thua.
Cô quét mắt nhìn búp bê Tiểu Vũ Điểm đặt trên sô pha, sau đó đi tới cầm lấy búp bê.
“Kia là búp bê của Tiểu Vũ Điểm, đưa Tiểu Vũ Điểm đây.” Tiểu Vũ Điểm duỗi tay của mình, thật không thích người khác chạm vào búp bê của bé, kia là do mẹ mua cho bé, tuy rằng chú cũng đưa một cái nhưng bé vẫn yêu nhất mẹ mua.
“Bạch tiểu thư, mong cô trả búp bê cho tôi, đó là con gái của tôi.” Hạ Nhược Tâm đưa bàn tay ra muốn đem búp bê trở lại, mà cô cũng có chút hơi tức giận. Cô ta có thể làm gì cô cũng được, mắng cũng vậy, không cam lòng cũng thế, nhưng sao lại có thể bắt nạt con gái cô.
“Búp bê của cháu.” Tiểu Vũ Điểm bẹp cái miệng nhỏ, nhìn búp bê bị người khác cầm trong tay cực kỳ tủi thân, búp bê của bé trước nay đều không rời xa bé, bé rất thích búp bê kia, bé lại càng không thích người khác cầm búp bê của mình.
Đáng ghét, đáng ghét, thật đáng ghét. Mắt bé đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Bạch tiểu thư, mong cô đem búp bê của con gái tôi trả lại cho tôi.” Hạ Nhược Tâm nói một lần nữa, nếu không phải cô vẫn còn ôm con gái đang khóc ở trong lòng thì cô đã đi tới đoạt lấy búp bê của Tiểu Vũ Điểm.
“À. Cô muốn búp bê, thật đúng là rách rưới, không biết trên mặt có vi khuẩn hay không?” Bạch Lạc Âm có chút ghét bỏ búp bê đang cầm trong tay, thật ghê tởm, đều đã bị hư hao tới dạng này còn coi như bảo bối. Khi cô còn nhỏ thì đều không đem loại búp bê này đặt vào trong mắt.
Cô có cả một phòng búp bê, cái này thì tính làm gì.
“Búp bê.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay của mình, có chút hoảng. “Đưa búp bê cho cháu, đưa búp bê mẹ mua cho cháu, đó là Tiểu Vũ Điểm.”
“Được, trả cho mày…” Bạch Lạc Âm ác ý cười, nhẹ buông tay khiến búp bê rơi xuống đất, sau đó chân cô dùng sức dẫm mạnh lên người búp bê.
“Búp bê…!” Tiểu Vũ Điểm lập tức khóc rống lên, mà Tiểu Vũ Điểm cũng chưa từng khóc thương tâm như vậy, cũng chưa từng lớn tiếng khóc như thế. Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nhìn chằm chằm búp bê bị dẫm trên mặt đất kia không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí đều không biết Bạch Lạc Âm nhìn cô đắc ý, sau đó vênh mặt nghênh ngang đi ra ngoài.