Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 794: Chị một chân

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Cô đóng cửa lại, đi ra ngoài thuận tay cầm lấy điện thoại trên bàn, sau đó đi tới ban công để tránh mình nói quá lớn.

“Được, tôi biết rồi, mọi chuyện ngày mai đã chuẩn bị tốt.”

Cô nghe cẩn thận, cũng cẩn thận nhớ những gì cần chuẩn bị cho ngày mai.

Đến khi cô buông điện thoại xuống mới để ý vậy mà sắp qua một ngày rồi, không thể nói hiện tại cuộc sống này có bao nhiêu tốt nhưng cô rất thỏa mãn.

Đến nỗi Sở gia bên kia cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn tiếp cận.

Sở gia thật sự là một nơi không nên dính vào. Không phải vì Sở Luật mà là Sở Tương.

Dường như chỉ nhắc tới mối liên hệ này là cô lại bắt đầu khổ sở, cô định đi vào lại phát hiện hình như ở chân có cái gì, cúi xuống thì thấy con mèo lười đang ôm lấy chân cô.

“Meo…”

Chủ nhân, đói bụng.

Hạ Nhược Tâm nhấc con mèo lười lên, mèo ta chỉ lười biếng liếm liếm móng vuốt của mình, mắt mở to vài giây sau đó lại nhắm mắt vào ngủ.

Hạ Nhược Tâm đặt mèo vào lại ổ, sau đó cô lấy sữa bột của Tiểu Vũ Điểm đi pha, rồi lấy thêm một ít bánh mì cho nó ăn. Hiện tại nó còn quá nhỏ, chờ lớn thêm một chút cô sẽ mua đồ ăn cho mèo.

Đem một cái bát nhỏ đặt trước mặt mèo con, mèo ta ngẩng đầu lên, dùng mũi ngửi ngửi rồi mới bò lại gần ăn. Hạ Nhược Tâm ngồi trên mặt đất cứ nhìn chằm chằm mèo ăn như vậy.

Cô thường nói Tiểu Vũ ĐIểm rất tập trung, thật ra là cô cũng như vậy.

Bên ngoài gió thổi làm rèm bay một góc, không khí tràn vào mang theo một chút hương vị đầu thu. Vậy là cũng lại sắp tới một cái mùa đông.

***

Hạ Nhược Tâm cẩn thận chải mái tóc mềm của con gái, tóc của Tiểu Vũ Điểm hiện đã rất dài rồi. Cô bện hai bím tóc hai bên khiến khuôn mặt vốn đã đẹp nay càng được tôn đẹp hơn.

Tiểu Vũ ĐIểm chớp chớp đôi mắt, sau đó dường như nhớ ra gì liền đí lấy hộp tiền để dành của mình. Hộp tiền này đều là bé tích cóp từng chút tiền tiêu vặt, thi thoảng Hạ Nhược Tâm sẽ cho bé vài xu, bé sẽ không tiêu mà cho vào hộp.

“Con muốn mang theo sao?” Cô hỏi con gái. “Nếu dùng thì lại không còn gì.”

Tiểu Vũ Điểm giống như có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng bé vẫn gật đầu một cái, khẳng định với mẹ là con muốn mang theo.

“Đi thôi.” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái đi ra cửa.

Không biết Sở Luật đã đến bên ngoài từ khi nào nhưng Hạ Nhược Tâm cũng không để ý, cô vươn tay vẫy một chiếc taxi rồi ôm con gái lên xe.

Rồi sau đó tài xế nhìn kính chiếu hậu một lúc rồi lầm bẩm: “Sao tôi cứ có cảm giác có người đang theo dõi?” Nhưng ông nhìn chiếc xe liền cảm thấy mình lại đang suy nghĩ nhiều. Xe kia phải hơn một ngàn vạn, không đáng để theo dõi cái taxi nhỏ này của ông, chắc là cùng đường thôi.

Rồi sau đó đúng là cùng đường, ông mới dừng xe lại thì chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo. Tài xế tiện liếc mắt biển số xe một cái, ạch, riêng cái biển số này cũng đủ không ít người phải nể phục.

Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm xuống, gửi tiền cho tài xế rồi sau đó nắm tay con gái đi vào. Sở Luật phía sau cũng xuống xe, anh đút tay vào túi quần.

Có chút cảm giác thất bại, nhưng anh quen rồi.

Đâu thể dễ dàng tha thứ như vậy, lỗi lầm của anh bốn năm qua đâu có nhẹ.

***

Cô nhi viện được tập đoàn Sở Thị giúp đỡ gần đây, ngoại trừ một số ít là bị bỏ rơi còn rất nhiều bé trong này là có bệnh. Đây cũng không được xem là hoạt động từ thiện lớn nên không có nhiều phóng viên tới, nhưng rất nhiều người có lỏng hảo tâm ghé thăm.

Cô vừa đi vào liền mang Tiểu Vũ Điểm tới với các bé. Nơi này trẻ lớn nhỏ đều có, đều đang mở to một đôi mắt vô tội, cũng có chút sợ hãi không biết tương lai bọn chúng như nào. Có lẽ sẽ bị người ta nhận nuôi về, giống như Sở Tương, nhưng trên đời này liệu có được bao nhiêu trẻ may mắn như Sở Tương.

Trẻ con rất trong sáng sẽ khiến lòng người lớn cảm động, lúc này dẫu là người sắt đá cũng không cự tuyệt được những gương mặt thiên chân này, còn có những đôi mắt rất ngây thơ.

Hạ Nhược Tâm buông tay Tiểu Vũ Điểm ra, Tiểu Vũ Điểm nhìn mẹ, sau đó bé mím môi từ từ cười với những bạn nhỏ ở trước mặt. Khả năng trẻ con với nhau sẽ không cần ngôn ngữ, Tiểu Vũ Điểm đặt tay vào trong túi của mình mang kẹo đến tặng các anh các chị, cả các em nhỏ trong nhóm.

“Nơ của bạn thật đẹp.”

Một bé gái rất yêu thích nơ hoa trên đầu Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm sờ lên bím tóc của mình, sau đó bé mím môi vươn tay lấy nơ xuống cài lên đầu cho bé gái.

“Mẹ cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm tặng cho bạn.”

Bé gái vui vẻ quay sang một bé trai lớn hơn một chút.

“Anh, đẹp không?”

“Đẹp.” Bé trai nhìn khuôn mặt nhỏ cuarem gái. Nó thật sự đã lâu không thấy em gái cười rạng rỡ như vậy, bé gái ôm chặt cánh tay của anh trai. Nhìn xuống dưới chân bé, bé chỉ còn một chân.

Bé trai chính là chân của bé, cũng chính là nơi để bé dựa vào.

Anh đã nói đợi khi lớn lên anh sẽ kiếm tiền mua cho bé một chân, bé gái còn đang suy nghĩ liệu có phải giống như phim hoạt hình trên ti vi, bé sẽ thật sự mọc ra một chân.

Bé căn bản không biết trên đời này có rất nhiều đồ vật không mọc ra được.

“Anh, ăn kẹo đi.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay của mình, trong tay bé có hai viên kẹo.

“Cảm ơn.” Bé trai vươn tay lấy hai viên kẹo trong tay Tiểu Vũ Điểm, rồi bóc giấy cho em gái một viên, sau đó đem viên còn lại nhét vào trong túi. Bé cũng không ăn, để dành lại cho em gái.

Chọn tập
Bình luận