Tiểu Vũ Điểm nhăn mày, tựa hồ đang nỗ lực tự hỏi cái gì, sau đó, bé chớp mắt, hơi hơi bẹp miệng, lúc này mới vươn chân ra, “Thôi được rồi, mẹ muốn xoa thì xoa đi, nhưng phải nhẹ hoi, bằng không Tiểu Vũ Điểm sẽ thấy không thoải mái.” Sau đó, bé nhắm tịt mắt lại, còn phồng má, môttj bộ thấy chết không sờn, có thể khiến người ta phải bật cười.
Hạ Nhược Tâm vừa thấy con như thế, quả thực cũng muốn trêu, nhưng nhìn con bị sờ đến hồng cả mặt, cô sẽ không bao giờ chọc bé nữa, “Rồi, mẹ biết rồi, không chạm chân con đâu.” Cô ôm bé vào ngực, mà Tiểu Vũ Điểm vừa thấy chân mình an toàn, lúc này mới vui vẻ dựa vào ngực Hạ Nhược Tâm. Mẹ của bé thơm quá thơm, bé rất thích nhá.
Thỉnh thoảng chớp đôi mi dày, bé chu môi, chân đặt trong ngực Hạ Nhược Tâm, dễ dàng ngủ mất, bởi vì, bé cũng làm việc, cũng mệt mỏi.
Hạ Nhược Tâm dém chăn cho bé, nhìn gian phòng đã ở hai năm, cô phải cố gắng hơn nữa, còn phải cho Tiểu Vũ Điểm cuộc sống tốt hơn.
Dù cho lại vất vả, cũng đáng giá.
“Ngủ đi,” cô vỗ đầu bê, cảm giác chỉ cần ôm con, liền sẽ thấy thỏa mãn, bảo bối đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng, cô thật sự luyến tiếc không muốn rời xa.
Mà Tiểu Vũ Điểm cũng chưa từng xa cô, hai mẹ con họ, thật sự chính là dùng từ nương tựa lẫn nhau để hình dung.
Sắc trời dần tối, lộ ra màn đêm đen, ánh đèn trong nhà càng trở nên nhu hòa.
Mà trong văn phòng trên tầng thứ 18 của Sở thị, lúc này, một nửa núi lửa bùng nổ, một nửa băng thiên tuyết địa.
Đỗ Tĩnh Đường dùng sức hít một hơi, quả thực là chỉ muốn chạy biến, anh cũng không biết anh hỏng não hay não úng nước, rõ ràng ba năm trước nên đi tiêu dao sung sướng, thế mà vẫn ở lại làm trâu làm ngựa, để cho người khác mặc sức ức hiếp, quả thực chính là tự tìm khổ, tự tìm ngược rồi.
Anh cảm thấy đau đầu vì cái kẻ mang tiếng là anh họ kia, càng thêm đau đầu vì trợ lý mới tới ấy.
“Được rồi, ra ngoài đi,” amh vội vàng chắn phía trước trợ lý, nếu cô ta không ra, một hồi chẳng những đại boss bốc hoả mà cái cô trợ lý này e là cũng bị doạ bệnh.
Trợ lý nghe xomg, quả thực là phi như bay, vội vàng chạy ra ngoài, mà về sau cô sẽ không bao giờ dám nhìn đại boss thêm cái nào nữa, thật đáng sợ, đôi mắt giống kia như muốn ăn thịt người uống máu tưoi luôn vậy, thậm chí còn biến thành màu đỏ, mẹ ơi, chuyện này không khoa học, không phải là giám đốc có thể biến thành người sói luôn đấy chứ?
“Anh họ, anh sao thế?” Đỗ Tĩnh Đường nghiêng mắt nhìn Sở Luật, lại nhìn đôi giày da đen bóng dính dấu chân trắng, là trợ lý kia xum xoe, dẫm phải chân anh.
Thiếu chút nữa là anh họ nhà anh đã đánh sập luôn cả cái văn phòng này rồi.
“Em nói đi?” Sở Luật nhịn xuống chân, anh ghét nhất người khác động vào chân anh, càng không thể chịu được việc người khác dẫm vào chân anh, quả thực có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, có lẽ cũng là vì, dây thần kinh trên chân của anh nhiều hơn người khác.