Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1343

Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết
Chọn tập

Tuy rằng cô đã trưởng thành, tuy rằng cô biến thành như vậy nhưng anh vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra đây là Thẩm Tiểu Vi của năm đó, chỉ là cô không biết đến anh mà thôi.

“Tiểu Vi, anh rốt cuộc tìm được em!” Chỉ mình anh biết lúc đó khi ôm thân thể bị tàn phá của cô anh đã gào khóc cỡ nào.

“Anh rốt cuộc tìm được em.”

“Nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?”

“Anh bên cạnh em năm năm, nhưng vì sao em chưa một lần nhìn lại?”

“Vì em, anh có thể buông bỏ tất cả, cho dù là mạng của anh, cho dù anh phải buông em ra…”

Phịch một tiếng, Hạ Nhược Tâm làm rớt cái ly xuống đất: “Anh nói cái gì, Tam Ca chưa chết?”

“Cẩn thận.” Sở Luật nhặt lên cái ly dưới đất, đem đi cất xong rồi mới nói, “Con gái mình ngủ, em đánh thức con là con khóc đấy.” Bảo bảo nhà anh mặc dù 10 tuổi rồi, thế nhưng không còn cách nào, anh nuông chiều quen rồi, sao có thể để bảo bối khóc. Hạ Nhược Tâm vội vã bưng kín miệng mình, cũng biết âm thanh vừa rồi hơi lớn, cô liền kéo Sở Luật vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Thế nào?” Sở Luật nhướng mày, “Có phải em định làm gì?” Môi anh cong lên rất nhẹ, năm năm làm người đàn ông này càng thành thục, cũng là càng có mị lực, giở tay nhấc chân đều câu hồn người, mặc dù anh là đàn ông mà vẫn có sức hút như thế.

Mà Hạ Nhược Tâm lúc đầu cũng không quá rõ ràng anh là có ý gì thế nhưng rất nhanh cô cũng phản ứng lại.

“Sở Luật, anh xấu xa.”

“Anh xấu xa?” Sở Luật đương nhiên sẽ không tức giận, “Sở phu nhân, anh xấu xa cỡ nào không phải em đều biết rồi à? Nếu em chưa biết, hôm nay anh sẽ cho em thấy một chút cái gì gọi là xấu xa.” Anh cười gian một tiếng, Hạ Nhược Tâm vội vã chạy tới bên giường, cầm lấy gối ném vê phía anh.

“Sở Luật, anh đứng đắn lại cho em, em đang hỏi chính sự mà.”

Cô vuốt lại tóc của mình, gương mặt cũng chợt đỏ bừng.

Nói đến cũng lạ, cô cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, năm năm này cô thay đổi rất nhiều, vóc người mặc dù không có thay đổi quá lớn, nhưng lại thành thục hơn rất nhiều. Không thể không công nhận, người xưa có một câu rất hay.

Người phụ nữ có đẹp hay không còn tùy thuộc cô gả cho người chồng thế nào.

Mà gả cho Sở Luật, anh xem cô như con gái mà yêu thương, còn con gái thật sự thì cũng là bảo bối trong lòng anh. Người phụ nữ mỗi ngày sống trong bầu không khí hạnh phúc như vậy, còn có thể xấu sao?

Thế nhưng, Sở Luật cũng có chỗ rất bá đạo, như là không cho cô mang giày cao gót, nói là giày cao gót hại chân, nhưng hình như anh nói đúng. Hạ Nhược Tâm mấy năm này thân thể càng ngày càng tốt, đương nhiên thân thể tốt khí sắc cũng tự nhiên tốt lên, cả người đều khỏe mạnh. Đương nhiên về mặt sinh hoạt vợ chồng cũng rất hài hòa, đương nhiên đây chỉ là bí mật của hai người, không có khả năng nói với người ngoài. Mỗi ngày đều phóng ra tinh lực, đương nhiên Sở đại tổng tài mấy năm này sống tốt khỏi bàn, đương nhiên việc làm ăn cũng thuận lợi không kém khiến người khác nhìn đỏ cả mắt. Anh không thích mắng chửi người khác, ở trước mặt người ngoài còn có thể giả bộ lạnh lùng, lạnh đến nỗi có thể dọa khóc con nít được luôn, nhưng trong đó không bao gồm con gái của Ngô Sa.

Cô con gái của Ngô Sa này đích thị là một tiểu bá vương, tính tình bướng bỉnh, chuyên gây rắc rối. Từ năm 4 tuổi đã biết bỏ nhà đi trốn, may mắn là tiểu bá vương không có việc gì, nói cách khác Ngô Sa có bệnh điên.

May thay con gái của Sở Luật anh cho tới bây giờ cũng là một cô gái thùy mị.

Anh đi tới, ngồi xuống sau đó chỉ chỉ bả vai của mình: “Bóp đi, anh nói cho em biết.

Được rồi, anh không đùa cô, cô gái này không dễ chọc đâu, mặc dù nói con gái của bọn họ đã 10 tuổi, là kết tinh tình yêu của vợ chồng bọn họ. Có thể nói, có một loại vợ chồng trời sinh, tình cảm của bọn họ sẽ theo tuổi tác mà ngày càng tăng chứ không giảm. Càng nồng nàn thì càng quý trọng nhau, sở dĩ bọn họ có thể vượt qua thất niên chi dương là do họ đã qua rất nhiều lần 7 năm rồi, quen biết từ khi còn bé, hiện tại xem ra có lẽ đã gần 30 năm.

Hạ Nhược Tâm quỳ lên giường, thay anh xoa bóp bả vai, gần đây đều mệt như vậy, bắp thịt đều cứng rắn.

Một hồi lâu ngón tay của cô đều mỏi nhừ, cô tựa cằm vào vai Sở Luật, đôi tay cũng ôm lấy hắn từ phía sau.

Sở Luật nắm chặt tay cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, đời này của anh vậy là đủ.

“Tam Ca thật không có chết sao? “Hạ Nhược Tâm hỏi.

“Đúng vậy.” Sở Luật gật đầu. “Anh ấy không có chết, kỳ thực sự tình phía sau Giang Nam đều là Tam Ca xử lý, nói cách khác, Thẩm Vi căn bản không có khả năng trấn áp được. Dù sao Giang Nam cũng không phải một chỗ bình thường, chỉ mình Thẩm Vi là không được.” Bên ngoài là anh và Mạc Mính đang giúp đở, nhưng thật ra là Tam Ca ở trong tối thao túng, không thôi Giang Nam không có khả năng chuyển hình thành công dễ dàng như vậy, trở thành một Giang Nam quang minh chính đại.

Hạ Nhược Tâm nghe Sở Luật khẳng định, nói thật, cô còn có cảm giác không thật. Nhưng là mọi chuyện luôn thay đổi, chính cô cũng cửu tử nhất sinh nhiều lần, Tam Ca đáng ra không phải người đoản mệnh.

“Vậy tại sao các người đều nói Tam Ca đã chết?”

Hạ Nhược Tâm không rõ là chuyện này, rõ ràng còn sống vì sao vẫn luôn nói anh ấy đã chết, mà chết một lần tận năm năm.

“Đây là ý của Tam Ca.” Sở Luật cầm lên ngón tay của Hạ Nhược Tâm, Tam Ca trước lúc tiến vào phòng giải phẫu đã nói với anh như vậy, bất luận sống hay chết cũng phải làm cho Thẩm Vi tin rằng anh đã chết.

“Vì sao? “Hạ Nhược Tâm vẫn không hiểu.

“Em không biết.” Sở Luật hít một tiếng, nhớ tới một màn của năm đó tựa hồ còn đang trước mắt anh, bỗng nhiên có chút đau lòng. “Tam Ca lúc đó bị thương rất nặng, trái tim đã bị tổn thương, cũng là thương tổn tới động mạch nữa, lúc đó mất máu quá nhiều, trong cơn sốc anh sợ anh ấy có thể kông vượt qua nổi. Nếu như vậy, còn không bằng để Thẩm Vi đau lòng một lần thôi, cơn đau qua rồi cô ấy cũng sẽ quên.”

“Sau đó mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng cung phải hồi sức cấp cứu nhiều lần, trái tim của anh ấy lúc đó đập không ổn định. Nhưng thật may, cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng cũng phải nghỉ ngơi gần một năm mới hồi phục.”

“Một năm kia, anh ấy vì sao không nói rõ ràng, không phải nói ra là được rồi sao?”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky